Mạt thế : Cô Ấy Là Người Có Dị Năng Điều Khiển Tinh Thần Mạnh Nhất - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-11-29 15:09:49
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Thiệu Vũ xong hiểu: “Tại giữ ? Đã khống chế thì trực tiếp g.i.ế.c , móc dị hạch trong đầu chẳng an tâm hơn ?”

Mộc Chiêu suy tính của : “Dị năng giả ở cấp độ của thể đ.á.n.h giá như dị năng giả bình thường nữa , gần như chẳng khác gì vũ khí hình .

Cho dù móc dị hạch , bồi dưỡng một đạt đến trình độ , chi phí cũng khó mà đếm xuể. Nếu thể chiêu hàng, dù tốn chút sức lực cũng là lãi to.”

Đinh Phiếm Hải xong, trầm ngâm một lát hỏi: “Yêu cầu của Liễu Vọng chính là cần cô trị liệu tinh thần cho ?”

Mộc Chiêu : “ , dù đây cũng là vấn đề liên quan đến tính mạng của , hơn nữa phát hiện chỉ mất kiểm soát dị năng của tăng nhanh hơn nhiều so với dị năng giả bình thường.”

Sở Thiệu Vũ: “À — hiểu , vì cô chắc chắn tuyệt đối thể rời xa sự trị liệu của cô nên mới đồng ý đúng ?”

Mộc Chiêu gật đầu: “Có thể .”

Vẻ mặt Đinh Phiếm Hải tràn đầy sự tán thành: “Các cô hiểu về Liễu Vọng nhiều, theo , tuyệt đối dễ dàng chịu sự kiểm soát như .”

Sở Thiệu Vũ lúc nhớ điều gì, vỗ tay một cái : “ ! A Hải đây cũng là kẻ du đãng, từng tiếp xúc với Liễu Vọng ?”

Mộc Chiêu khỏi ngẩn — trải nghiệm của Đinh Phiếm Hải cũng khá phức tạp, thời kỳ Đế quốc là đặc công, đó từng tu, còn kẻ du đãng... thật sự tò mò rốt cuộc trải qua những gì.

Đinh Phiếm Hải : “Từng chạm mặt, nhưng chuyện.”

Nếu nhất định , thì chính là lúc đó Liễu Vọng và chằm chằm , khí trường của hai hợp lắm nên suýt chút nữa đ.á.n.h .

kiểu tùy tiện động thủ với khác, nên cuối cùng cũng chỉ đường ai nấy , tránh một trận ác chiến.

Mộc Chiêu quá lo lắng: “Đừng lo, khó kiểm soát đến , chỉ cần sống thì cũng ngoan ngoãn lời.”

Sở Thiệu Vũ lập tức ủng hộ cô: “ tin Mộc Chiêu, cô là đến chú nhỏ của còn xử lý , đối phó với Liễu Vọng đương nhiên thành vấn đề. Cô thì chắc chắn vấn đề gì.”

Vẻ mặt Đinh Phiếm Hải dịu đôi chút, cũng phản bác nữa.

Mộc Chiêu với hai : “Các đường cả ngày chắc mệt , nghỉ ngơi , gì mai tiếp. À đúng , Thượng tá Hứa sắp xếp phòng cho các ?”

Sở Thiệu Vũ gật đầu: “Có , bọn liên lạc với , chuẩn xong cả , cô ở tầng mấy thế Mộc Chiêu?”

...

7 giờ sáng hôm , lầu ký túc xá.

Mộc Chiêu, Sở Thiệu Vũ và Đinh Phiếm Hải hẹn tập hợp lầu cùng nhà ăn.

Khi cô dẫn Liễu Vọng bước khỏi tòa nhà, Đinh Phiếm Hải lập tức khóa chặt ánh mắt Liễu Vọng, còn ánh mắt Liễu Vọng cũng hướng về phía , ánh mắt hai giao giữa trung, dường như cọ tia lửa điện.

Mộc Chiêu qua hai vài , ho mạnh ba tiếng để nhắc nhở.

Đinh Phiếm Hải như chuyện gì dời mắt .

Liễu Vọng lộ nụ như như : “Không ngờ ở đây thể gặp Chiến Phật.”

Mộc Chiêu xong ngơ ngác: “Chiến Phật? Chiến Phật gì cơ?”

Sở Thiệu Vũ chỉ Đinh Phiếm Hải: “A Hải đây trong giới du đãng cũng nổi tiếng, thường xuyên khắp nơi thấy chuyện bất bình rút d.a.o tương trợ, đều gọi là Chiến Phật.”

“Ồ — thú vị thật, biệt danh liên quan đến việc từng tu ?” Mộc Chiêu thấy hứng thú, ghé sát Sở Thiệu Vũ, hai bắt đầu buôn chuyện.

Sở Thiệu Vũ: “Cái thì , nhưng từng xem ảnh A Hải lúc kẻ du đãng, lúc đó còn cạo trọc đầu đấy.”

Nói đến trọc đầu, Đinh Phiếm Hải bây giờ cũng để đầu đinh, so với trọc đầu cũng chỉ khá hơn một chút.

Mộc Chiêu lén lút đầu Đinh Phiếm Hải một cái, lộ vẻ mặt cạn lời và bất lực.

“Sau đó thì , gia nhập khu Lục Bắc thế nào?” Mộc Chiêu hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-247.html.]

Sở Thiệu Vũ : “Chi tiết cụ thể thì rõ, nhưng nguyên nhân cuối cùng là A Hải tập đoàn Thụy Thần truy nã, những nơi khác đều dám nhận , cuối cùng là chú nhỏ giữ căn cứ 7.”

Bị tập đoàn Thụy Thần truy nã?

Mộc Chiêu chợt nhớ , lúc cô tập đoàn Thụy Thần truy nã, Đinh Phiếm Hải hề ngạc nhiên, còn bảo chuyện chẳng gì đặc biệt... hóa còn nguyên nhân nữa.

Đang chuyện hăng say, cô bỗng cảm nhận tuyến tinh thần của Liễu Vọng sự đổi — dường như nảy sinh ý chí chiến đấu quá rõ ràng.

Thế là cô đột ngột dừng bước, đầu trừng mắt .

Liễu Vọng nhạt, hỏi ngược cô: “Sao thế?”

Mộc Chiêu hừ một tiếng : “ nhắc đấy nhé, bớt diễn trò mặt , một chút xíu cũng qua mắt .”

Nụ của Liễu Vọng tắt ngấm, tuyến tinh thần đổi vài màu, từ cảnh giác đến kinh ngạc bực bội, cuối cùng trở về bình tĩnh.

Hắn “ừ” một tiếng, nở một nụ giả tạo: “Biết , Trung tá Mộc.”

Sở Thiệu Vũ trực giác mạnh cũng lờ mờ cảm nhận sự đổi khí tức Liễu Vọng, tò mò hỏi: “Mộc Chiêu, cô cũng cảm nhận khí tức của khác ?”

Mộc Chiêu một cái: “Cũng hẳn, nhưng khả năng thấu tâm tư khác của còn chuẩn xác hơn .”

“Oa — lợi hại thật!” Sở Thiệu Vũ mắt lấp lánh, “Muốn trải nghiệm thử quá .”

“Ừ, sẽ cơ hội thôi.” Mộc Chiêu đầy ẩn ý.

Đinh Phiếm Hải tuy hiểu rõ ngọn ngành nhưng họ , lập tức liếc Liễu Vọng một cái, : “Quản lý bản cho , đừng gây rắc rối, nếu đừng trách tay.”

Liễu Vọng “a” một tiếng, một câu khó hiểu: “Tiếc thật.”

Tiếc thật, đối thủ như Đinh Phiếm Hải mà thể đ.á.n.h một trận sảng khoái.

Đã lâu lắm cảm giác khác khống chế như thế , dù đối mặt với Tô Khinh Thần, cũng từng bó buộc như . Dù yêu cầu của Tô Khinh Thần đối với thường là g.i.ế.c một ai đó.

, đây việc cho Tô Khinh Thần, cần kiềm chế d.ụ.c vọng chiến đấu của .

Mộc Chiêu thì khác, yêu cầu của cô là bắt trung thành với cô, hơn nữa còn giữ quy củ... ha, thật nực .

Tuy nhiên, điều châm biếm hơn là, hiện tại còn thể rời xa năng lực của cô. Dù uất ức đến cũng hết cách, đành chịu đựng.

, tin rằng sẽ cơ hội đòi .

Tuyền Lê

...

Bốn đến nhà ăn tìm một cái bàn lớn xuống, Mộc Chiêu gọi cả nhóm Tiền Đồng qua.

Vừa thấy ba Mộc Chiêu, Sở Thiệu Vũ và Đinh Phiếm Hải cạnh , khí thế ngút trời, Tiền Đồng và Vệ Tụng Hàn liền căng thẳng nghiêm, chào kiểu quân đội: 

“Trung tá Mộc! Thượng tá Đinh! Thiếu tá Sở! Chào buổi sáng!”

Đằng Chân hai , nhưng cũng nhận là nhân vật lớn, lập tức bắt chước theo.

Sở Thiệu Vũ vẫy tay với mấy : “Chào buổi sáng, các đồng chí!”

Đinh Phiếm Hải gật đầu đáp : “Không cần câu nệ, .”

Mộc Chiêu mà buồn , trong góc của cô, những đều là đồng đội, bình thường sẽ suy nghĩ chi tiết, lúc mới nhận sự chênh lệch về phận địa vị giữa mấy .

Liễu Vọng giữa đám quân nhân đầy vẻ chính khí trông thật lạc lõng, dù mặc cùng một bộ đồ tác chiến, trông cũng chẳng giống quân nhân chút nào, toát lên một vẻ tà khí hoang dại khó thuần phục.

Tuy nhiên, vì đông hơn, Tiền Đồng và Vệ Tụng Hàn cũng quá lo lắng Liễu Vọng sẽ loạn nữa — 6 đ.á.n.h 1, chẳng lẽ còn ?

bữa cơm coi như ăn uống yên .

Ăn xong, họ tại chỗ bàn bạc chuyện về.

Loading...