Mạt thế : Cô Ấy Là Người Có Dị Năng Điều Khiển Tinh Thần Mạnh Nhất - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-11-28 18:35:58
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tiếng s.ú.n.g nổ vang trời, Liễu Vọng bật chân, lao như viên đạn về phía lồng cây của Nhậm Giáp.
Con d.a.o lá liễu trong tay nhẹ nhàng đúng như lá liễu, nhưng trong khoảnh khắc vung , dễ dàng c.h.é.m đứt những sợi dây leo mà ngay cả lực xung kích của đạn b.ắ.n cũng thể phá hủy.
Vết cắt vẫn gọn gàng như thế, mặt cắt dường như là "chữ ký cá nhân" của Liễu Vọng .
Giây tiếp theo, vô rễ cây, dây leo từ bốn phương tám hướng tấn công Liễu Vọng.
Hắn túm lấy cổ áo Nhậm Giáp, lợi dụng động năng rơi xuống của cả hai để chuyển hóa, ném Nhậm Giáp văng ngoài.
Sau đó mượn lực phản chấn , lao về phía những rễ cây và dây leo đang đ.â.m tới, đồng thời xoay vung dao, c.h.é.m đứt bộ rễ cây dây leo.
Các thành viên khác của đoàn Thiết Giáp thấy đại ca cứu, liền liều mạng hét lớn cầu cứu, hy vọng tiếp theo Liễu Vọng tay cứu là .
lúc , một khe nứt gian mở bên cạnh Liễu Vọng, thèm liếc mắt thêm những còn đang nhốt trong lồng cây lấy một cái, bước khe nứt, trong nháy mắt dịch chuyển khỏi phạm vi kiểm soát của cây cổ thụ.
...
Nhậm Giáp ngã mạnh xuống đất, ma sát đến m.á.u thịt be bét, nhưng dù cũng thoát khỏi sự kiểm soát của cây cổ thụ.
Gã bẹp dí đất, độc tố tiêm cơ thể vẫn tan hết, gã vô lực thể cử động.
Thấy đôi giày của Liễu Vọng trong tầm mắt, gã hai lời liền dập đầu về phía đó: "Cám ơn ngài Liễu cứu mạng! Cám ơn ngài Liễu cứu mạng!"
"Đừng vội cảm ơn." Một giọng nữ trầm vang lên, một đôi giày khác bước tầm mắt của Nhậm Giáp.
Gã khó nhọc ngẩng đầu lên, thấy Mộc Chiêu đang ngay ngắn bên cạnh Liễu Vọng.
Đây là... chuyện gì ?
Mục đích Liễu Vọng thuê bọn gã chuyến , chẳng là g.i.ế.c Mộc Chiêu ?
Vậy tại cô bây giờ vẫn bình an vô sự ở đây?
Mộc Chiêu chỉ Nhậm Giáp, đầu về hướng khác, hỏi: "Cậu vị chính là đội trưởng cũ của ? Cậu chắc chứ? Nhìn bộ dạng , giống thể vai trò đội trưởng lắm ."
Trong giọng của cô tràn đầy sự chế giễu và khinh miệt, trong lòng Nhậm Giáp bốc lên một ngọn lửa, mở miệng định chửi: "Mày cmn..."
Kết quả chữ đó còn kịp thốt , bỗng nhiên một cánh tay chặt đứt, giống như củ cải, với vết cắt gọn gàng đầy máu, lăn đến mặt gã!
Do cảm giác đau đớn tê liệt, Nhậm Giáp mất một lúc mới phản ứng đó là cánh tay của chính .
"Á á á —" Gã hét lên t.h.ả.m thiết, vì đau, mà là vì nhận mất một cánh tay.
Quay đầu , phát hiện tay chính là Liễu Vọng!
Chuyện gì thế ? Tại Liễu Vọng tay với gã! Hắn nên g.i.ế.c con mụ đáng ghét mặt ?!
"Ngài Liễu, ngài Liễu ngài nhận ? là Nhậm Giáp đây! Ngài thuê mà ngài quên ?! Chúng cùng với mà!" Nhậm Giáp hét lớn về phía Liễu Vọng.
"Đừng hét nữa." Mộc Chiêu bỗng xổm xuống, gã bằng ánh mắt chút thương hại, "Hắn bây giờ là con rối của , bảo gì, mới cái đó, hiểu ?"
Hiểu ? Đương nhiên là !
Đây là chuyện hoang đường gì ? Cái gì gọi là Liễu Vọng là con rối của cô ?
Nhậm Giáp như bỗng nhiên hiểu tiếng , trợn tròn mắt Mộc Chiêu.
"Đằng Chân, là quen của , xử lý thế nào?" Mộc Chiêu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-237.html.]
Nhậm Giáp đầu, lúc mới thấy, Đằng Chân - kẻ gã coi là phế vật, đang cách gã vài bước chân, gã với vẻ mặt phiền muộn.
"Trung tá Mộc, cho rằng... thể giữ , nếu thể đầu bán thông tin của ngài với giá cao cho đủ loại ." Đằng Chân c.ắ.n răng, nhẫn tâm .
"Đằng Chân! Mày quên lúc đầu nếu tao chịu thu nhận mày, thì đến giờ mày vẫn chỉ là một thằng thường phế vật vô dụng thôi ?!" Nhậm Giáp lộ vẻ mặt hung dữ, gầm lên.
Kẻ phế vật từng gã giẫm chân, giờ dám dùng tư thế của kẻ chiến thắng tuyên án t.ử hình cho gã!
Nhục nhã, giận dữ, cam lòng, căm hận, đủ loại cảm xúc lấp đầy não bộ Nhậm Giáp. Gã trừng mắt Đằng Chân đầy giận dữ, suýt chút nữa lao c.ắ.n xé đối phương, đáng tiếc tình trạng cơ thể lúc cho phép gã .
Đối mặt với lời buộc tội vô lý như , Đằng Chân phản bác, chỉ Nhậm Giáp với vẻ mặt phức tạp.
Còn Tiền Đồng, từng thường lâu, thấy câu thì nhíu mày đầy khó chịu.
"Ừ, lý." Mộc Chiêu gật đầu đồng tình, đó cúi đầu với Nhậm Giáp: "Xin nhé, để mày mừng hụt một phen ."
Nói xong, Liễu Vọng vung tay c.h.é.m xuống, chặt đứt đầu Nhậm Giáp.
Trước khi c.h.ế.t, Nhậm Giáp chỉ một suy nghĩ — Nếu như , nãy tại để gã c.h.ế.t từ từ trong lồng cây cho ?!
...
"Thật chỉ thử chiêu phối hợp của đồ chơi mới thôi, nên mới chuyện thừa thãi cứu mày một chút." Người c.h.ế.t hẳn , Mộc Chiêu mới bổ sung một câu.
Ba bên cạnh thấy cảnh , ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng, hẹn mà cùng nghiêm chỉnh, trong cử chỉ tràn đầy sự kính sợ đối với Mộc Chiêu.
Một lúc , Tiền Đồng chỉ những lồng cây giam giữ những còn của đoàn Thiết Giáp cây dâu tằm khổng lồ, hỏi: "Những đằng , quan tâm nữa ?"
"Ừ, quan tâm." Mộc Chiêu nhanh chóng khẳng định.
Cứu là chuyện thể nào, Mộc Chiêu cần những đều " ai sống sót", điều quan trọng với cô.
Tình trạng [Những kẻ dò la tin tức về Mộc Chiêu đều mất tích] một khi xuất hiện nhiều, nhất định sẽ tạo tác dụng cảnh tỉnh và răn đe nhất định đối với những kẻ dò la tình hình của cô — đây là điều thứ nhất.
Lần chiếc mũ bảo hiểm Liễu Vọng đội thể thấy, thông tin Tô Khinh Thần nắm về cô vẫn luôn lạc hậu hơn một phiên bản, điều mang lợi thế lớn cho cô, cô cố gắng trì hoãn thời gian Tô Khinh Thần nắm bắt thông tin về càng lâu càng — đây là điều thứ hai.
Vì , thể để những sống sót rời , cứ để họ c.h.ế.t trong lồng cây của cây cổ thụ .
Tuy tiếc mấy viên dị hạch trong đầu họ, nhưng lôi từng xuống cũng khá tốn sức, cũng chẳng thiếu mấy viên đó.
Mộc Chiêu gọi ba việc: "Nào, dọn dẹp tàn cuộc , mổ lấy dị hạch trong đầu tên , xem chiến lợi phẩm trang gì nhặt thì mang theo hết, chúng tiếp tục lên đường."
Vừa , cô cầm chiếc mũ bảo hiểm lột từ đầu Liễu Vọng xuống, cất cốp xe — những thứ khác thì dễ , món đồ mới quan trọng nhất.
Ba cũng bắt đầu hành động. Đằng Chân dựa phạm vi hoạt động của cây cổ thụ vạch ranh giới cho , dặn dò vượt qua ranh giới .
Trong lúc việc, Vệ Tụng Hàn bỗng ghé gần hỏi Đằng Chân: "Cậu thù với tên đội trưởng cũ ?"
"Cũng hẳn, lúc đầu khi còn là một thường gì cả, từng vì kiếm miếng cơm manh áo mà lang thang khắp nơi, là tìm thấy , cho một viên dị hạch, bảo thử thức tỉnh dị năng, chỉ cần thức tỉnh thì đội của sẽ nhận ."
Đằng Chân : " từng ơn , nên ba năm nay luôn bán mạng việc cho , nhưng mới , bọn họ chỉ dụ dỗ những vô gia cư, dùng mạng của những để thử viên dị hạch đó, thức tỉnh thì mang , thức tỉnh thì cũng chẳng tốn kém gì."
Dù thì nuốt dị hạch thất bại mà c.h.ế.t, dị hạch vẫn còn đó, thể lấy nguyên vẹn.
Tuyền Lê
Nói trắng , chính là dùng mạng của những ai quan tâm như Đằng Chân để đ.á.n.h cược một ván, thì lãi to, cũng chẳng lỗ chút nào.
Mạng trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là một vụ ăn.
Vệ Tụng Hàn xong, chút đồng cảm vỗ vai Đằng Chân: "Thôi, nghĩ thoáng chút, ít nhất cũng tạo nên của ngày hôm nay."
" , từng giúp , nhưng tiền bán mạng kiếm trong ba năm qua trả đủ cho ." Đằng Chân đầu về hướng Mộc Chiêu, "Bây giờ phân biệt , cái gì mới thực sự đáng để cảm kích."
Vệ Tụng Hàn theo tầm mắt của Đằng Chân về phía Mộc Chiêu, bỗng nhiên hiểu điều gì...