Mạt thế : Cô Ấy Là Người Có Dị Năng Điều Khiển Tinh Thần Mạnh Nhất - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-11-25 00:46:09
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quản Nhiêu dẫn của đội 13 lều lục soát, những khác canh bên ngoài.

Cậu bé qua một lượt tất cả , cuối cùng ánh mắt dừng Mộc Chiêu, hỏi: "Các là ai?"

Mộc Chiêu trả lời, hỏi ngược : "Cậu và bạn tại đến khu rừng ?"

Cậu bé : "Chúng ngang qua đây, lạc đường."

Mộc Chiêu mở rộng cảm nhận tinh thần, thoạt , dối, nhưng một điều khiến cô ngạc nhiên - là một dị năng giả.

Đinh Phiếm Hải lúc lên tiếng hỏi: "Các của căn cứ nào?"

Khu rừng gần tuyến Bắc, những ngang qua đây thường chỉ hai loại: kẻ du đãng hoặc của căn cứ khu vực Lục Bắc.

Cậu bé Đinh Phiếm Hải, : " đến từ phía Bắc."

Phía Bắc? Đùa gì ?

Đinh Phiếm Hải nhíu mày: "Cậu phía Bắc là nơi nào ?" Anh cho rằng bé đang dối.

Mộc Chiêu cảm thấy kinh ngạc, bởi vì tuyến tinh thần của bé vẫn định - vẫn hề dối.

Cậu bé : " , phía Bắc là khu lây nhiễm."

Sở Thiệu Vũ cũng thốt lên kinh ngạc: "Hả? Ý là, đến từ bên trong khu lây nhiễm?"

Cậu bé mặt đổi sắc, gật đầu, thừa nhận.

"Ha ha ha ha, đừng đùa nữa bé."

"Còn trẻ mà dối chớp mắt, thật là thói quen !"

Mọi cảm thấy lời hoang đường, đều bật .

Mộc Chiêu nghiêm túc phân tích lời của bé: "Là do từ trường khu lây nhiễm biến động đó, và bạn mới thể trốn thoát ?"

Cậu bé chuyển ánh mắt về phía Mộc Chiêu, gật đầu với cô.

Mộc Chiêu: "Cậu tên gì?"

Cậu bé khựng một chút, : " tên Hạng Đình."

Hạng Đình? Cái tên ... quen quá!

Cô nhớ trong "Dị Thú" cũng từng xuất hiện một nhân vật họ Hạng, hình như tên là... Hạng Vân.

Là một nhân vật quan trọng xuất hiện trướng Tập đoàn họ Tề từ giai đoạn giữa truyện, là một dị năng giả song hệ năng lực não bộ, sở hữu khả năng siêu trí nhớ + cảm nhận nguy hiểm, cả giống như một cỗ máy độ chính xác cao tự động thu thập thông tin và kiến thức lưu trữ vô hạn.

Trong sách nhắc đến, Hạng Vân đây từng sống trong khu lây nhiễm một thời gian dài.

Hơn nữa cô còn một em trai song sinh cùng năng lực với , khi Hạng Vân xuất hiện, em trai cô c.h.ế.t, nhưng rõ c.h.ế.t như thế nào?

Chẳng lẽ, chính là Hạng Đình ?

Sự im lặng của cô dường như khiến Hạng Đình nhận điều gì đó, trong đôi mắt trầm tĩnh lóe lên một tia sắc bén: "Chị ?"

Câu hỏi khiến những khác cũng về phía Mộc Chiêu.

Mộc Chiêu trả lời câu hỏi của , mà mỉm ném sự chú ý cho : " đang nghĩ, giống như đang dối."

Hạng Đình lập tức : "Đương nhiên là ."

Lần , những khác cũng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt là Đinh Phiếm Hải và Sở Thiệu Vũ - Mộc Chiêu khẳng định dối, thì chắc chắn là dối.

nếu Hạng Đình dối, thì tình hình trở nên kỳ lạ.

Dị thú chạy từ khu lây nhiễm thì thường thấy, nhưng chạy thì hiếm gặp, huống hồ trông chẳng vẻ gì là loại thể tự bảo vệ trong hang rồng đầm hổ đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-216.html.]

Hạng Đình , hỏi một nữa: "Các là ai, lính đ.á.n.h thuê của tập đoàn ?"

Cậu nhận mấy trong đội đặc nhiệm cầm s.ú.n.g cùng loại - bao gồm cả khẩu s.ú.n.g dùng để chĩa .

Mộc Chiêu vẫn trả lời câu hỏi của , hỏi ngược : "Cậu việc cần chúng giúp?"

Hạng Đình im lặng, một lúc : "Chị gái còn kẹt trong khu lây nhiễm, nhờ năng lực giúp cứu chị , nếu các đồng ý, tiền thù lao bao nhiêu cũng , sẽ tìm cách gom đủ."

Mộc Chiêu thầm hiểu: Chuyện Hạng Đình là em trai song sinh của Hạng Vân chắc chắn tám chín phần mười .

Cô lập tức nảy sinh ý định lôi kéo Hạng Đình, dù thế nào nữa, đây cũng là một nhân tài quan trọng.

Tuy nhiên, việc khu lây nhiễm cứu độ khó quá cao, nhất thời cô cũng thể đồng ý ngay .

Quả nhiên, cũng lộ vẻ khó xử, nhất thời ai lên tiếng.

Ngược , Sở Thiệu Vũ là đầu tiên quan tâm đến tình hình cụ thể: "Chị kẹt trong khu lây nhiễm? Ở chỗ nào, bao lâu , chắc chắn còn sống ?"

Hạng Đình : " thể mô tả rõ vị trí đó, nhưng nếu để dẫn đường, thể tìm đường, chị thông minh hơn , chị chắc chắn vẫn còn sống."

Lúc , mấy lều lục soát đồ đạc lục xong cả khu trại, Quản Nhiêu cầm một cái túi nhỏ, bên trong đựng mấy viên dị hạch.

: "Chắc là ở cả trong , mang hết về, dùng máy kiểm tra xem mới viên nào là của Hách Nhị."

Dị hạch của con chỉ bề ngoài thì thể nhận năng lực cụ thể, cần dùng thiết chuyên dụng để kiểm tra.

Quản Nhiêu ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt phức tạp, ngẩn hỏi: "Sao ?"

Nghe xong câu chuyện, Quản Nhiêu cũng cau mày: "Chúng đang nhiệm vụ, chắc chắn thể cùng cứu , huống hồ, khu lây nhiễm cũng nơi ."

Đinh Phiếm Hải lúc nghĩ cách xử lý, Hạng Đình mở lời: "Chúng của căn cứ 7, tình huống chúng thể cân nhắc, theo chúng về căn cứ 7 , thể tìm cách giúp ."

Mộc Chiêu nhướn mày - Đinh Phiếm Hải cùng suy nghĩ với cô.

Cứ đưa về , chuyện đó tính , dù nhân tài như Hạng Đình thể bỏ qua.

Hạng Đình xong, im lặng suy nghĩ.

Mộc Chiêu lúc ở bên cạnh khuyên nhủ: "Cậu tìm đoàn lính đ.á.n.h thuê thì ý tưởng đáng tin cậy lắm , đến việc ai dám theo khu lây nhiễm, cho dù thật, sợ nửa đường bọn họ ôm tiền bỏ chạy vứt ở đó ?"

Vừa , cô chỉ : "Mọi ở đây đều là quân nhân biên chế của căn cứ, gì khác, so với đoàn lính đ.á.n.h thuê thì đáng tin cậy hơn nhiều, thể tin tưởng chúng ."

Cuối cùng, Hạng Đình gật đầu: "Được, theo các ."

Mộc Chiêu nửa đùa nửa thật một câu: " nhé, nhu cầu suy nghĩ gì thì cứ trao đổi bàn bạc với chúng , đừng bỏ độc chúng đấy."

Tay trói gà chặt bắt trại địch, mà còn kiếm t.h.u.ố.c độc bỏ cơm .

Kiểu trẻ tuổi dùng trí là khó phòng nhất, huống hồ còn vẻ ngoài vô hại.

Xem , cũng chỉ là một nạn nhân kẻ du đãng bắt .

Hạng Đình mím môi, : "Sẽ , yên tâm ." Làm thế chẳng lợi gì cho , sẽ chuyện ngu ngốc.

...

Sắp xếp xong xuôi dị hạch thu từ trại của kẻ du đãng, đoàn xe khởi hành rời khỏi khu rừng.

Hạng Đình sắp xếp xe của Mộc Chiêu, cùng hàng ghế với cô.

Trận chiến Mộc Chiêu là chủ lực, nên bắt cô lái xe, cơ bản đều là Đinh Phiếm Hải và Sở Thiệu Vũ phiên lái.

Lên xe, bụng Hạng Đình kêu ùng ục, xem là đói .

Tuyền Lê

Sở Thiệu Vũ ghế phụ nhiệt tình đưa cho hai hộp đồ hộp và một chai nước, Hạng Đình nhận lấy, lí nhí cảm ơn.

 

Loading...