Mạt thế : Cô Ấy Là Người Có Dị Năng Điều Khiển Tinh Thần Mạnh Nhất - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-11-22 16:55:23
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mày là định đến đó chứ?" Mộc Chiêu chỉ ảo ảnh nơi chân trời hỏi.
Con ngựa đen gì, chỉ cắm cúi về phía .
Mộc Chiêu hừ một tiếng: "Tìm ảo ảnh trong sa mạc, chí hướng của mày cũng lớn thật đấy."
Con ngựa đen thở hổn hển "hì hục hì hục".
"Này, mày như thì bao giờ mới tới?" Mộc Chiêu vỗ vỗ lưng ngựa hỏi.
Con ngựa đen vẫn thèm để ý đến cô.
Mộc Chiêu: "..." Sao cái nết y hệt tên Đinh Phiếm Hải c.h.ế.t tiệt ?
Một một ngựa cứ thế dọc theo con đường đầy sỏi đá chân, bao lâu, cuối cùng cũng đến một ngã ba.
Mộc Chiêu đột nhiên nảy sinh một trực giác kỳ lạ —— nên bên trái.
con ngựa đen về phía bên .
"Sang trái, em, sai hướng !" Mộc Chiêu nhẹ nhàng vỗ cổ nó nhắc nhở.
Kết quả giây tiếp theo, nó bỗng nhiên dựng hai chân lên, hất văng cả cô ngoài!
Mộc Chiêu theo bản năng nhắm mắt , đợi khi mở , phát hiện thoát khỏi ảo cảnh tinh thần.
Cô ngoài phòng cách ly, chút bực bội trừng mắt Đinh Phiếm Hải ở bên trong.
"Sao ?" Sở Thiệu Vũ ghé sát vài bước, chút lo lắng Mộc Chiêu, "Không chứ?"
"Không ... ..." Mộc Chiêu hít sâu vài , bình cơn giận vì "đuổi" ngoài.
Đầu cô đau âm ỉ, hít hà vài tiếng "xuýt xoa" ngẩng đầu Sở Thiệu Vũ, hỏi: "Mang t.h.u.ố.c định đến ?"
"Mang đến , đây!" Sở Thiệu Vũ đưa t.h.u.ố.c định cho Mộc Chiêu.
Mộc Chiêu nhận lấy t.h.u.ố.c định, tới bảng điều khiển của thiết truyền âm. Bên bảng điều khiển một cửa sổ tò vò một chiều hình tròn, thể chuyển đồ từ bên ngoài trong phòng cách ly qua đường ống.
Mộc Chiêu ném thẳng t.h.u.ố.c định cửa sổ, đó cầm thiết truyền âm với bên trong: "Đinh Phiếm Hải, t.h.u.ố.c định đưa cho , lát nữa nếu chịu nổi thì dùng !"
Trong phòng cách ly rộng lớn, Đinh Phiếm Hải xếp bằng mặt đất, tư thế thiền định tiêu chuẩn.
Ở cách rõ biểu cảm khuôn mặt và trạng thái cơ thể của , chỉ thể thấy quanh thỉnh thoảng lóe lên những tia điện quang màu xanh lam do điện cao thế ion hóa khí, còn tiếng dòng điện kêu "lách tách".
Hơn nữa, ảo giác , Mộc Chiêu cảm giác bộ cơ thể Đinh Phiếm Hải sắp "hòa tan" thành dòng điện, dường như còn thực thể. May mà để đầu đinh, nếu e là tóc cũng dựng lên bất chấp trọng lực.
Đinh Phiếm Hải trả lời, nhưng Mộc Chiêu trải qua nên thể tưởng tượng cảm giác của . Anh chắc chắn đang dốc lực chống cảm giác xao động trong não bộ khi đột phá, cảm giác như khuấy đảo não tủy, phá vỡ hộp sọ, chọc thủng mạch máu.
Thôi bỏ ... Mộc Chiêu thở dài, tuy giận vì đuổi , nhưng là bạn bè, đương nhiên bao dung một chút khuyết điểm nhỏ của .
Cô nhắm mắt , một nữa vươn xúc tu tinh thần , quấn lấy tuyến tinh thần của , kết nối giao diện [Cộng hưởng tinh thần]
Mộc Chiêu một nữa đặt giữa sa mạc mênh m.ô.n.g đá sỏi.
Cô theo dấu chân mặt cát, tìm thấy con ngựa đen cố chấp nữa.
"Hi, gặp em!" Mộc Chiêu xong, trực tiếp phi lên, cưỡng ép cưỡi lên lưng nó.
Con ngựa đen dường như tức giận, hừ hừ mấy tiếng, giậm chân, nhưng may là hất cô xuống.
Cô cưỡi ngựa đen bao lâu, một nữa tới ngã ba đường quen thuộc.
Lần , Mộc Chiêu nhảm với ngựa đen nữa —— là ảo cảnh, thì dùng "tưởng tượng" để giải quyết vấn đề.
Ngựa đen thể dựa gió để phân biệt phương hướng, độ ẩm, mùi vị của gió đều là mấu chốt.
Thế là, Mộc Chiêu bắt đầu tưởng tượng ngọn gió của ốc đảo, tưởng tượng từng cái cây, từng ngọn cỏ, từng giọt nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-194.html.]
Cô tưởng tượng quá nhập tâm, trong nháy mắt cảm giác như thực sự đặt trong ốc đảo.
Mở mắt nữa —— cô mà thực sự đến ốc đảo.
Một hồ nước hình bán nguyệt khảm t.h.ả.m cỏ xanh mướt, mọc đầy các loại cây gỗ, cây bụi.
Ngựa hoang đen cúi đầu uống nước bên hồ, dường như cảm ứng điều gì, ngẩng đầu Mộc Chiêu một cái.
Giây tiếp theo, Mộc Chiêu trở về hiện thực.
"Đoàng" —— một tiếng nổ lớn vang lên cô giật .
Mộc Chiêu mở mắt, qua cửa sổ sát đất thấy tình cảnh trong phòng cách ly, kinh ngạc thốt lên một tiếng "Woa".
Đinh Phiếm Hải thấy bóng dáng, chỉ còn một khối năng lượng hình cầu như hòn sét, lơ lửng chậm rãi lên xuống giữa phòng cách ly —— còn nghi ngờ gì nữa, khối cầu điện chính là Đinh Phiếm Hải.
Nếu Mộc Chiêu nhớ lầm, những năng lực điều khiển quy tắc như điều khiển khí, điều khiển chất lỏng, điều khiển điện từ, khi đến cấp 4 thể đạt tới mức độ tế bào hóa lỏng, hóa khí, hoặc điện từ hóa.
Chẳng trách gọi là dị năng cấp T0.
Đinh Phiếm Hải hiện tại là một vũ khí năng lượng cao tự phát, thậm chí bản thể hóa thành một quả b.o.m năng lượng cao.
Tuyền Lê
Đèn bên ngoài phòng cách ly nhấp nháy, Mộc Chiêu thể rõ tiếng "rè rè" của các thiết điện khi nhiễu điện từ.
"Đừng lo, tất cả thiết điện t.ử tầng hầm đều gia cố bảo vệ chống điện từ, chỉ cần tiếp tục tăng mức năng lượng thì thể chịu ." Giọng của Sở Nhất Ngưng vang lên từ phía .
Mộc Chiêu đầu , phát hiện Sở Nhất Ngưng đến đây từ lúc nào.
Cô hỏi: "Thuốc định cho Đinh Phiếm Hải, tiêm ?"
"Tiêm , tiêm 5 phút !" Sở Thiệu Vũ , bám cửa sổ một chiều trong, "Sao vẫn tác dụng?"
Quả thật, lúc đó Mộc Chiêu tiêm xong thì gần như trong vòng nửa phút định dị năng, Sở Nhất Ngưng đó cũng .
Tuy nhiên, dị năng mỗi mỗi khác, độ khó tự kiểm soát cũng khác .
Loại năng lực như Đinh Phiếm Hải độ khó điều khiển lớn, ba bên ngoài đều hiểu rốt cuộc để áp chế mức năng lượng cao như .
Việc họ thể là lẳng lặng chờ đợi và cầu nguyện cho .
Cứ như , thời gian trôi qua chậm chạp trong căng thẳng mười phút.
Cuối cùng, khối năng lượng trong phòng cách ly bắt đầu dần thu nhỏ, yếu .
Dần dần, hồ quang điện màu xanh lam chớp động tụ thành hình sơ sài, đó từ từ bình , suy yếu.
Cuối cùng, Đinh Phiếm Hải từ trạng thái năng lượng biến trở cơ thể bằng xương bằng thịt.
Khác với sự thành thạo khi hóa khí của Sở Tự, khả năng điều khiển điện từ hóa của rõ ràng vẫn ở giai đoạn nhập môn.
Không những duy trì hình , mà quần áo còn nghiền nát trong quá trình , chỉ còn một đống tro tàn cháy đen.
Phải rằng, bộ đồ mặc là trang phục chiến thuật từ vật liệu cao cấp Bộ nghiên cứu Căn cứ 7 cải tiến, chức năng mạnh, thậm chí thể chống cháy ở mức độ nhất định.
Quần áo như mà phá hủy thành thế , đủ thấy cơ thể bùng phát năng lượng cấp độ cao khủng khiếp đến mức nào.
Quần áo hỏng, cho nên Đinh Phiếm Hải đang ở trạng thái trần như nhộng.
Mộc Chiêu bây giờ chai sạn với cảnh tượng ? Mà chẳng hề thấy việc chằm chằm con trai nhà gì đúng, cứ gọi là chớp mắt.
Sở Nhất Ngưng thì lịch sự mặt , đồng thời chu đáo lấy thiết liên lạc , gọi mang một bộ quần áo lành lặn xuống.
Ngược Sở Thiệu Vũ, sự chú ý của ở chỗ đó.
Cậu đợi nữa, cầm lấy thiết truyền âm kích động hỏi: "A Hải A Hải, cảm giác cấp 4 thế nào, sướng ?! Có cảm giác đạt tới đỉnh cao ?!"
Mộc Chiêu: "..."
Sở Nhất Ngưng: "..."
Trẻ con lúc nào cũng là đứa lạc quan nhất, cũng .