Mạt thế : Cô Ấy Là Người Có Dị Năng Điều Khiển Tinh Thần Mạnh Nhất - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-11-16 15:49:50
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Chiêu đột nhiên mở mắt, phát hiện đang lái một chiếc xe địa hình, chạy một con đường nào đó trong đêm tối.
Phía rõ, vị trí rõ, xung quanh tối đen một cách kỳ lạ, rõ bất cứ thứ gì.
Sự sợ hãi và bất an tột độ bao trùm lấy cô, cô cảm thấy một sự cô đơn và vô vọng từng .
Đột nhiên, xe rung lắc dữ dội, một con quái vật khổng lồ va chạm xe cô, kính chắn gió vỡ tan ngay lập tức, xe lộn nhào, cô văng ngoài.
Cô bò dậy, phát hiện môi trường xung quanh đổi—xe biến mất, đường cao tốc cũng biến mất, con quái vật khổng lồ va cô thấy . Cô đang ở giữa một cánh đồng đen kịt, thấy bất kỳ cảnh vật nào xung quanh.
Xung quanh truyền đến tiếng gió, tiếng gầm rú của dã thú, và cả tiếng rên rỉ kỳ lạ của một vật thể tần thấp nào đó khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc...
Cánh tay cô lập tức nổi da gà, vì tinh thần sợ hãi, mà là một phản xạ điều kiện thể kiểm soát.
Tuyền Lê
Ngay đó, liên tục quái vật xông từ bóng tối rõ để tấn công cô, cô tìm thấy bất kỳ vũ khí nào để tấn công, chỉ thể tay chiến đấu với chúng. Cô cố gắng hết sức bảo vệ các yếu huyệt, tìm cơ hội phản công, nhưng vẫn đ.á.n.h bầm dập, m.á.u thịt be bét, gần như hình .
Cô rõ thứ gì đang tấn công , cô chỉ , xung quanh là những thứ thể lấy mạng cô, một cô thể chống cự...
Ý thức cầu sinh thúc đẩy cô chạy trốn, cô cúi đầu lao về một hướng, chạy bao lâu, phía xuất hiện một chút ánh sáng yếu ớt, trong màn đêm vô tận , trở nên nổi bật đến .
Mộc Chiêu như nắm một sợi dây cứu mạng, chạy về phía ánh sáng.
Đó là một căn nhà gỗ nhỏ, cửa mở toang, cô chút do dự bước , đóng chặt cửa , cố gắng ngăn cách nguy hiểm bên ngoài cánh cửa.
Trong nhà chỉ một máy sưởi phát ánh sáng vàng ấm áp, một túi ngủ, một cuốn sách giấy.
Khoảnh khắc đó, cô như hiểu điều gì, lập tức chui trong túi ngủ.
Cô mở cuốn sách giấy , đột nhiên cảm thấy bóng lay động xung quanh, cô ngẩng phắt đầu lên, lập tức sững .
Vài khuôn mặt quen thuộc vây quanh cô—Sở Nhất Ngưng, Sở Thiệu Vũ, Đinh Phiếm Hải, phía họ, Tiền Đồng, Lý Mạc, Sở Cạnh Kiêu... vài đồng đội từng hợp tác dựa tường, tất cả họ, đang cô với ánh mắt ủng hộ và tin tưởng, ai gì, nhưng cảnh tượng khiến cô cảm thấy an tâm.
Cô đến thế giới một , cứ nghĩ sẽ sống vì chính như đây. bây giờ, cô đồng đội, những thể giao phó phía lưng cho , những đồng hành thể kéo một tay thời điểm then chốt.
Phải thừa nhận là, cô thích cảm giác .
Có gõ cửa, cô về phía cửa, cửa tự động mở , bước , là Sở Tự.
"Mộc Chiêu—" trầm giọng gọi tên cô.
Giọng như một cơn gió xua tan sương mù, Mộc Chiêu bừng tỉnh, phát hiện trở về thực tại.
Tình hình mắt vô cùng kỳ lạ, cô đang sàn... của một văn phòng quen thuộc, nhiệt độ trong phòng lúc vô cùng dễ chịu, giống hệt cảm giác căn nhà gỗ trong ảo ảnh mang .
Và chủ nhân của văn phòng—Sở Tự, lúc đang xổm bên cạnh cô, cau mày cô.
Mộc Chiêu thấy, má trái Sở Tự một vết đỏ đáng ngờ, trông như ai đó đ.ấ.m một cú.
Điều đáng hổ là, tay cô truyền đến một cơn đau, đang rõ ràng cho cô , đây là kiệt tác của cô.
"Ưm..." Mộc Chiêu chút chột chỉ má trái , "Cái ... lẽ nào là?"
Sở Tự hừ một tiếng, hỏi ngược : "Cô xem?"
Mộc Chiêu tránh ánh mắt chất vấn của , dậy, cô hít sâu vài , cảm nhận tình trạng cơ thể .
Cảm giác cuồng loạn trong cơ thể giảm nhiều, não cô khôi phục lý trí, mặc dù vẫn còn mơ hồ, nhưng còn sự thôi thúc hủy diệt kiểm soát nữa.
"... đột phá thành công ?" Mộc Chiêu chắc chắn tự hỏi một câu, theo bản năng Sở Tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-171.html.]
Sở Tự trả lời, chỉ dậy, lấy máy liên lạc, gọi Tạ Đồ Xuyên: "Người chạy đến chỗ , mang cáng đến đón một chút."
Mộc Chiêu lập tức nhảy dựng lên, lên tiếng ngăn cản : "Ưm... đừng đừng đừng, tự về ! Không phiền bác sĩ Tạ nữa!"
Không tại , cô cảm thấy chuyện chút mất mặt. Nói , cô định chạy cửa, kết quả Sở Tự kéo .
"Đừng chạy lung tung." cau mày cô, "Cô đến đây bằng cách nào ?"
Mộc Chiêu sững sờ— đúng , cô đang ở phòng bệnh tầng cao nhất của tòa nhà y tế ? Cô chạy đến văn phòng Sở Tự?
"Cô dị năng thứ hai." Sở Tự bình tĩnh cô , "Không gian gấp khúc."
Mộc Chiêu đờ , bộ não chút hỗn loạn lúc mới phản ứng , việc cô đột phá thành công nghĩa là hai điều:
Thứ nhất, dị năng hệ tinh thần của cô thăng lên cấp 4;
Thứ hai, cô cuối cùng thức tỉnh dị năng thứ hai, tức là dị năng hệ gian—Không gian gấp khúc.
Đương nhiên, dị năng thứ hai hiện tại chỉ ở trạng thái cấp 1, nhưng đối với Mộc Chiêu mà cũng đủ .
Không hề cường điệu khi rằng, sức chiến đấu của cô, đạt đến một bước nhảy vọt về chất!
Trong lòng cô dâng lên một niềm vui sướng khó tả, khóe miệng lập tức tươi kiểm soát, nếu Sở Tự bên cạnh, bây giờ chắc cô nhảy cẫng lên tại chỗ .
"Khụ khụ..." Mộc Chiêu hắng giọng, cố gắng kiềm chế biểu cảm khuôn mặt, giả vờ bình tĩnh : "Vậy, thì , ..."
Lời dứt, đột nhiên một vết nứt gian xé mặt cô, cô bất ngờ lực hút của vết nứt kéo .
Mắt cô chợt lóe lên, Mộc Chiêu đến... một phòng tắm.
"A— kẻ biến thái!"
Kèm theo một tiếng thét chói tai, cô kỹ, mắt là một phụ nữ khỏa đang điên cuồng tát nước cô.
"Ưm... xin, xin ! , cố ý!" Mộc Chiêu ôm đầu chạy trối c.h.ế.t, vội vàng mở cửa phòng tắm chạy ngoài.
Kết quả giây bước khỏi phòng tắm, giây dẫm chân một vết nứt gian khác đột nhiên xuất hiện.
"Rầm"—Mộc Chiêu cả ngã xuống bên cạnh một bếp lò, suýt chút nữa lửa táp tóc.
Cô ngẩng đầu quanh, vài đầu bếp mặc đồng phục bếp đang trố mắt kinh ngạc cô.
"Cô là ai?! Sao chạy đến đây? Khu bếp là nơi các dị năng giả các thể tùy tiện xông !" Bếp trưởng phản ứng đầu tiên, chỉ Mộc Chiêu lớn tiếng quát.
Mộc Chiêu chỉ thể cầu hòa: "Xin , xin !"
Cô giải thích, nhưng ngay cả bản cô cũng hiểu rốt cuộc xảy chuyện gì.
Cô lơ mơ cúi đầu xin các đầu bếp, lủi thủi chạy khỏi khu bếp.
Khi bước khỏi cửa căng tin, trời tối hẳn, mưa tạnh, lớp băng mặt đất kết dày.
Lúc , cơ thể cô còn cảm giác xao động bất thường đó nữa, bắt đầu cảm nhận rõ rệt nhiệt độ giảm mạnh thấp đến mức nào.
Mộc Chiêu từng bước cẩn thận, một là vì mặt đường trơn trượt, hai là sợ giây tiếp theo vết nứt gian xuất hiện báo , đưa cô đến một nơi kỳ quái nào đó.
Cái Không gian gấp khúc , định đến thế?
Mặc dù cô hình như trong Sách Thiết Lập, khi dị năng thứ hai thức tỉnh, thể xảy tình trạng dị năng định, lúc , dị năng giả thể kiểm soát mà sử dụng dị năng thứ hai một cách bừa bãi.
cô ngờ, thể định đến mức !
Một dị năng mạnh mẽ như , cô dùng thành dị năng kiểu mất mặt.