Mạt thế : Cô Ấy Là Người Có Dị Năng Điều Khiển Tinh Thần Mạnh Nhất - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:01:35
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"???" Hứa Trạm Quân vẻ mặt "rốt cuộc cô gì?" hiện rõ, gần như xông lên đ.á.n.h cô.
"Ở đây chỉ một cái ghế, để công bằng, cả hai chúng đất là hợp lý hơn." Mộc Chiêu xong liền bệt xuống đất, hiệu đối diện cô.
, Hứa Trạm Quân hành động nữa, sợ Mộc Chiêu "trêu chọc".
"Anh hẳn gặp dị năng giả hệ tinh thần , ở cách , nếu g.i.ế.c , khả năng chống cự."
Mộc Chiêu bày vẻ mặt gần như vô tội: "Hay là, sợ ?"
"Sợ cái đầu cô á!" Hứa Trạm Quân lẩm bẩm c.h.ử.i rủa xuống sàn đối diện Mộc Chiêu.
Chiêu , Mộc Chiêu từng dùng để đối phó với Sở Tự, giờ dùng để đối phó với loại "bệnh nhân" ở mức độ , cũng hiệu quả.
" cần xác nhận một vấn đề ," Mộc Chiêu mỉm hỏi, "Anh từng điều trị tinh thần ?"
Hứa Trạm Quân nhíu mày : "Còn hỏi ? Ông đây bác sĩ riêng hệ tinh thần, thiếu gì cô chắc?"
Những chỉ mất kiểm soát dị năng cao thường khá nóng nảy, Mộc Chiêu chấp nhặt với .
"Rất ." Mộc Chiêu gật đầu, "Vậy hẳn rõ, bác sĩ đều phí khám bệnh."
Nói , cô xòe lòng bàn tay về phía : "Phí khám bệnh chắc thiếu tướng Sở thông báo với chứ? Dị hạch của Quan Tình, giao cho , chúng thể bắt đầu."
Hứa Trạm Quân khoanh tay, vẻ mặt đầy ngờ vực: "Chỉ dựa cô? Cô là cái thá gì, dám đòi giá c.ắ.t c.ổ như ?"
"Ồ?" Mộc Chiêu giữ nụ bình tĩnh, "Thiếu tướng Sở với ? Anh là do chữa khỏi."
Hứa Trạm Quân sững sờ, ngay đó Mộc Chiêu với ánh mắt tin, "Thật là cô chữa khỏi ?"
"Ừm, , trị trị?" Mộc Chiêu thản nhiên hỏi.
Hứa Trạm Quân lộ vẻ do dự, nhưng thái độ dịu nhiều. Hắn đương nhiên về tên tuổi và chiến tích của Mộc Chiêu, nhưng luôn chút tin những chuyện phi thường, nhưng giờ đây, Sở Tự đích đưa cô đến gặp , chứng tỏ tin đồn thể là thật, Mộc Chiêu , lẽ thực sự bản lĩnh.
Mộc Chiêu thấy gì, liền đề nghị: "Thế , dù chúng cũng hiểu , coi như cho chút phúc lợi, kiểu 'chữa trả ' ."
Nói xong, xúc tu tinh thần của cô lập tức chọc thẳng giao diện "Cưỡng ép ngủ đông" trong "bộ não" .
"Ưm..." Hứa Trạm Quân ôm đầu, nhịn c.h.ử.i thề, "Mẹ kiếp %&... Cô gì?"
Hắn cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội đến khó chịu, ngay đó là cảm giác choáng váng cuồng, lắc lư vài cái, ngã ngửa , mất ý thức.
— , trong vài phút đối thoại với Hứa Trạm Quân , Mộc Chiêu thành thao tác kết nối tuyến tinh thần và sâu tầng não thứ ba.
Khả năng điều khiển xúc tu tinh thần của cô hiện đạt đến mức thành thạo, chỉ cần tập trung một việc khác, cô cơ bản thể một lúc hai công việc.
Theo đ.á.n.h giá của Mộc Chiêu, trình độ phòng ngự tinh thần của Hứa Trạm Quân thuộc loại trung bình khá, bằng cấp độ của Sở Tự, Trang Hạc, nhưng ít nhất mạnh hơn Khổng Chính Lương, Hướng Cận Khoa.
Tuy nhiên, lẽ vì cô đạt đến cấp 3 đỉnh phong, trình độ tăng lên đáng kể so với , việc điều khiển Hứa Trạm Quân, cũng cấp 3, gần như còn khó khăn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-167.html.]
Mặc dù, do chỉ mất kiểm soát dị năng cao, tuyến tinh thần của bao bọc bởi vật thể bám dính bất thường—một loại khí ăn mòn nào đó, nhưng xúc tu tinh thần của cô khi tiếp xúc cảm giác đau đớn quá lớn, so với mức độ đau đớn khi tiếp xúc với tuyến tinh thần của Sở Tự đây, thể là đáng kể... Rõ ràng, độ dẻo dai của xúc tu cô tăng cường nhiều.
Cũng chính vì , trong quá trình kết nối với giao diện "cưỡng ép ngủ đông", giống như mấy , cô đối phương bài xích và kháng cự, cô chỉ dùng một chút lực là thành công.
Lần , mặc dù vẫn tiêu hao phần lớn tinh lực, nhưng Mộc Chiêu hôn mê— một điểm cải thiện rõ rệt.
Cô Hứa Trạm Quân đang bất tỉnh sàn, thở phào nhẹ nhõm, xúc tu tinh thần mở như bạch tuộc, một nhánh nhỏ khác, vươn tới giao diện "cộng hưởng tinh thần".
Sau khi ép mục tiêu ngủ đông, việc điều trị tinh thần sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều—đây là công dụng then chốt nhất của cưỡng ép ngủ đông mà cô phát hiện hiện tại.
Khoảnh khắc kết nối, cô cuốn ảo ảnh tinh thần của Hứa Trạm Quân...
...
Vừa mở mắt , Mộc Chiêu thấy đang ở trong một đầm lầy bao phủ bởi sương mù dày đặc.
Chân cô lún sâu trong than bùn, chỉ cần dùng sức, sẽ lún xuống sâu hơn. Cô xung quanh, trong sương mù mờ ảo thể thấy lờ mờ nhiều nấm mồ xiêu vẹo, gần đó rải rác xương cốt của những rõ danh tính.
Một con quạ đen đậu một cành cây khô cách cô ba mét. Nó cô, Mộc Chiêu thấy một loại thỉnh cầu khẩn thiết từ đôi mắt đỏ rực của nó.
Quạ đen vỗ cánh bay lên, cô theo— kỳ lạ, đôi chân cô hoạt động tự do, như lực nổi, dẫm lên đầm lầy mà lún xuống.
Cô theo quạ đen trong sương mù, tầm của cô là một màu trắng xóa, thể phân biệt phương hướng, may mắn là quạ đen sẽ dừng ở giới hạn tầm của cô, đợi cô theo kịp.
Không bao lâu, quạ đen dẫn Mộc Chiêu rời khỏi khu đầm lầy lầy lội, cuối cùng dừng một ngôi mộ lẻ loi đào xới. Đống đất kịp lấp , trong hố để trơ một chiếc quan tài, trong quan tài một bộ xương trắng, bộ xương đó mặc một bộ quân phục, kiểu dáng, là kiểu nữ.
Trên bia mộ khắc nhiều chữ, nhưng Mộc Chiêu chỉ thể rõ một cái tên—Hứa Trừng Đinh.
Quạ đen đậu bia mộ, đầu Mộc Chiêu, đó kêu hai tiếng. Không hiểu Mộc Chiêu hiểu ý của nó— cô giúp, chôn cất bộ xương trắng .
Bên cạnh hố một cái xẻng sắt đó, Mộc Chiêu đậy nắp quan tài , đó cầm xẻng lên, lặng lẽ bắt đầu xúc đất.
Một xẻng, một xẻng, một xẻng... Cô lặp lặp những động tác máy móc. Không xúc bao lâu, cô cảm thấy cái hố giống như một cái hố đáy, cách nào cũng lấp đầy .
Mộc Chiêu cảm thấy mệt mỏi, nhưng mệt mỏi về thể xác, mà giống như sự kiệt sức do thiếu tinh lực.
— C.h.ế.t tiệt, cô thể cứ tiêu hao như thế nữa!
Tuyền Lê
Thật bất ngờ, tính cách như Hứa Trạm Quân, ảo ảnh tinh thần hề tính tấn công, ngược , một cảm giác c.h.ế.t chóc nhàn nhạt, vô thanh vô tức tiêu hao tinh lực của cô.
Mộc Chiêu thẳng , quan sát xung quanh. Trong màn sương trắng mờ mịt, cô thấy ở nơi trũng đọng nước cách đó xa, vài điểm màu vàng đặc biệt nổi bật, cô đặt xẻng xuống, đến gần xem, là một khóm hoa diên vĩ vàng.
Cô hái một bó mang về, rải trong quan tài, tiếp tục xúc đất, đất cuối cùng cũng từ từ lấp đầy cái hố.
Mấy nhát cuối cùng, cô dùng xẻng san phẳng mặt đất, cắm những bông diên vĩ còn lên .
Khi thẳng lên nữa, sương mù xung quanh tan biến. Gió thổi lên, trời dần xanh, đầm lầy sương mù biến thành một vùng đất ngập nước tràn đầy sức sống...
Quạ đen bay , từ bay đến một con hạc trắng, đậu vùng nước cạn, đầu Mộc Chiêu.
Mộc Chiêu vô thức giãn lông mày, cong khóe miệng.
Khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô chợt lóe lên, cô trở về thực tại.