Kết quả là đội của Nhan Ninh cũng ở trong khu vực an .
Và cô ngờ rằng, vụ tai nạn nghiêm trọng như , Tô Thiên Tuyết chết, còn may mắn cứu sống!
Lúc , Dư Thụ đột nhiên đầu cô : " , lát nữa gặp A Lăng, em đừng lung tung, đừng chọc giận ."
Nụ của Trình Khả Di trở nên cực kỳ cứng nhắc, cô miễn cưỡng đáp một tiếng, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu lòng bàn tay.
Khi Dư Thụ và Trình Khả Di tìm thấy phòng bệnh của Tô Thiên Tuyết, trong phòng khá nhiều .
Tô Thiên Tuyết giường bệnh, băng bó, hai mắt nhắm nghiền, trông vẻ .
Dư Thụ do dự một chút, lên tiếng: "Cái đó..."
Nhan Ninh thấy tiếng động liền đầu một cái, đó kéo tay áo Tần Dục: "Tra nam đến ."
Tần Dục lạnh lùng liếc một cái, thuận tay xoa đầu Nhan Ninh: "Không cần để ý đến ."
Dư Thụ: "..."
Anh đè nén sự khó chịu trong lòng, bước phòng bệnh, mặt lộ vẻ lo lắng: "A Lăng, Thiên Tuyết thế nào ? Có nguy hiểm đến tính mạng ?"
"Cạch".
Khẩu s.ú.n.g lục lạnh lẽo cứng rắn đặt huyệt Thái Dương của Dư Thụ.
Dư Thụ dừng bước, cau mày: "Anh ý gì?"
Nghiêm Thừa Uyên nắm chặt súng, thờ ơ nhếch mép: "Tô Lăng gặp , cút ngoài."
Trình Khả Di thấy liền lớn tiếng chất vấn: "Anh gì ! Dư Thụ cũng là lo lắng cho tình hình của Thiên Tuyết!"
"Cần nhắc nữa ?" Nghiêm Thừa Uyên từ từ chuyển s.ú.n.g về phía Trình Khả Di, họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa cô , "Cô cũng cút ngoài."
"Còn dùng cách cũ để đe dọa ? Anh nghĩ còn sợ ? Có bản lĩnh thì cứ b.ắ.n , dám ?"
Giọng của Trình Khả Di lớn, thu hút sự chú ý của các phòng bệnh khác, ít về phía .
Sau khi dị năng, Trình Khả Di cũng trở nên gan hơn, cô cảm thấy Nghiêm Thừa Uyên chỉ đang giả vờ hù dọa.
Làm dám nổ s.ú.n.g mặt bao nhiêu như ?
Trình Khả Di ngẩng đầu chằm chằm Nghiêm Thừa Uyên chút sợ hãi: "Nghiêm Thừa Uyên, cho , khác xưa , bây giờ ..."
Cô hết câu, "vèo" một tiếng, thứ gì đó sắc nhọn lướt qua má cô .
Ngay đó, má cô đau rát.
Trình Khả Di sững sờ vài giây, sờ lên mặt , đầu ngón tay chạm m.á.u dính nhớp.
Tay cô run lên, đột nhiên che mặt, hét lên kinh hãi.
"A a a ——! Mặt ! Mặt !"
Nghiêm Thừa Uyên nheo mắt, hề nổ súng.
Người tay là... Tần Dục.
Dư Thụ sa sầm mặt, lập tức vung tay triệu hồi quân đoàn bóng tối của : "Ai tay!"
Tuy nhiên, phân bóng tối của xuất hiện, ngay lập tức thứ gì đó vô hình xuyên qua tim, lượt "bùm" một tiếng hóa thành làn khói đen tan biến trong trung.
Dư Thụ co rút đồng tử, trừng mắt thể tin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-96-tra-nam-den-roi.html.]
Sao thể như ? Quân đoàn bóng tối bách chiến bách thắng của thể dễ dàng đánh bại như ?
"Thì là , phân , đây là dị năng của ," Tần Dục khẽ nhếch môi, đáy mắt lạnh lẽo vô cùng, "Dị năng tồi."
Sắc mặt Dư Thụ lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh vẫn luôn cảm thấy dị năng của tuy mạnh nhất, nhưng ít nhất cũng là dẫn đầu trong khu vực an mới đúng.
thậm chí còn thấy Tần Dục tay như thế nào.
Anh thậm chí còn dị năng của Tần Dục là gì.
Trình Khả Di đám thương ngay mặt , thể mất mặt mà bỏ như .
Dư Thụ hít sâu vài mới đè nén cơn giận trong lòng: " đến thăm Thiên Tuyết với tấm lòng chân thành, cần hùng hổ dọa như ?"
"Chúng , hùng hổ dọa ?"
Tô Lăng vốn trong cùng như thấy chuyện gì buồn , dậy, bước qua đám đông đến mặt Dư Thụ.
Tô Lăng còn tức giận như , đôi mắt đen trong veo chỉ còn sự khinh thường dành cho Dư Thụ.
"Chị hơn chục chỗ gãy xương, đa chấn thương, đến giờ vẫn tỉnh , hùng hổ dọa với , chẳng lẽ ân cần với ?
"Có còn một câu đầy cảm thông rằng, của , đều tại chị chọn nhầm xe?" Tô Lăng khẩy, "Người lái xe đó nhiễm bệnh từ lâu , sẽ là chứ?"
Dư Thụ cứng họng, thật sự .
Trình Khả Di khi phát hiện dị năng của Dư Thụ đánh bại ngừng , lúc càng vội vàng xen : "Không như nghĩ , chuyện thật sự liên quan gì đến Dư Thụ..."
Tô Lăng đột nhiên : "Vậy là liên quan đến cô?"
Trình Khả Di ngờ sẽ như , khuôn mặt đầm đìa nước mắt tái nhợt , vết thương phong nhận cắt qua trông càng thêm dữ tợn.
" cảnh cáo các , đừng đến gây sự với chị nữa."
Tô Lăng vẫn là thiếu niên thanh tú tuấn lãng như , nhưng lời khiến Trình Khả Di lạnh sống lưng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Lần chỉ thương ở mặt, , chắc như ."
Dư Thụ há miệng, giải thích, nhưng nên lời, cuối cùng chỉ thể cúi đầu bỏ : "... Thôi, Khả Di, chúng thôi."
Trình Khả Di vội vàng đuổi theo Dư Thụ, cô che mặt vẫn còn đang đau nhói, trong lòng tràn đầy oán hận và bất mãn.
Cô gì sai , tại đối xử như !
Cô rõ ràng cũng là dị năng giả, tại chịu thua kém khác!
Sao cô thể cam tâm! Cô cam tâm!
"Khả Di, chuyện cứ dừng ở đây ," Dư Thụ thất bại tràn trề, nhỏ giọng , "Sau sẽ đến tìm hai chị em họ nữa."
Tuy nhiên, thấy câu trả lời của Trình Khả Di.
Dư Thụ dừng bước, nghi hoặc đầu , nhưng ánh mắt oán độc gần như tràn của cô cho giật .
"Khả Di...?"
Khoảnh khắc tiếp theo, Trình Khả Di trở về vẻ mặt tủi : "... Em ."
Dư Thụ thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ, chắc là nhầm ?
Trình Khả Di yếu đuối và nhút nhát, chắc chắn sẽ lộ vẻ mặt như .