Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 41: DỊ NĂNG TIẾN HOÁ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:16:31
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi mới nghe tin Tô Lăng suýt biến thành zombie rồi lại hồi phục, phản ứng đầu tiên của Tần Dục là dị năng của Tô Lăng có thể đã tiến hóa.

Nhưng Tô Lăng lại nói cơ thể và dị năng của cậu ta không có gì thay đổi.

Nói đến zombie tiến hóa, Nhan Ninh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tay phải lấy ra một tinh thể màu trắng bán trong suốt từ túi trữ vật.

"Đây là...?" Tần Dục nhìn chằm chằm tinh thể trên tay cô, ánh mắt hơi tối lại.

"Trong não zombie, nhặt được." Nhan Ninh trả lời.

Đúng vậy, đây là thứ cô tìm thấy trong não bộ bị phá hủy của con zombie tiến hóa kia sau khi g.i.ế.c nó.

Thế nhưng khối tinh thể màu trắng nhỏ bé này lại khiến sắc mặt của tất cả dị năng giả có mặt đều trở nên nghiêm trọng.

"Cảm nhận được không?" Nghiêm Thừa Uyên hỏi.

"Ừ." Tô Lăng cau mày, "Tôi có thể cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ nó."

"Năng lượng?" Nhan Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm tinh thể trong lòng bàn tay.

Sao cô không cảm nhận được năng lượng?

Tần Dục đưa tay cầm lấy khối tinh thể này, anh nhớ đến lúc trước khi chiến đấu với con zombie tiến hóa kia, anh đã nhìn thấy cảm xúc rõ ràng trong mắt nó.

Những con zombie khác đều chỉ là những xác sống không có tư tưởng, con zombie kia có cảm xúc là do khối tinh thể này sao?

Anh thử vận dụng dị năng, không ngờ khối tinh thể như cảm nhận được dị năng của anh, lập tức tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Mọi người đều theo bản năng đưa tay che mắt.

Sau khi ánh sáng biến mất, Ứng Thiên Tiếu quay đầu nhìn lại, lại phát hiện khối tinh thể trong lòng bàn tay Tần Dục cũng biến mất.

Ứng Thiên Tiếu tò mò nhìn xung quanh: "Chuyện gì vậy? Sao lại biến mất rồi?"

Tần Dục: "... Hình như tôi hấp thụ rồi."

Nghiêm Thừa Uyên kinh ngạc nhìn anh: "Thật hay giả vậy? Cảm giác thế nào, đã tiến hóa chưa? Nâng cấp chưa? Dị năng mạnh lên chưa?"

Một loạt câu hỏi, nhưng Tần Dục lại cúi đầu không nói.

Nhan Ninh vừa định hỏi anh làm sao, thì đột nhiên chú ý đến cánh tay của Tần Dục dường như có hắc khí thoang thoảng tỏa ra.

Đây là cái gì?

Cô thử chạm vào hắc khí, ngón tay không chút trở ngại xuyên qua hắc khí.

"Anh Dục sao trông hơi kỳ lạ?" Ứng Thiên Tiếu nghi ngờ hỏi.

Nhan Ninh lúc này mới phát hiện, đôi mắt của Tần Dục dường như hơi trống rỗng.

Cô đưa tay quơ quơ trước mặt anh, nhưng đôi mắt anh không có thần sắc, đồng tử nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó mà không có tiêu cự.

Cô dùng sức kéo tay anh: "Tần Dục?"

Nhưng Tần Dục vẫn không phản ứng, hơn nữa Nhan Ninh có thể cảm nhận được, da anh ngày càng lạnh.

Hắc khí bao quanh cậu ngày càng đậm, nhiệt độ trong phòng cũng đang giảm mạnh, Tần Dục như bị tước đoạt ý thức, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Từ Khoa hơi sợ hãi, lùi lại một bước: "Sao, sao lại thế này?"

Nghiêm Thừa Uyên bực bội “chậc” một tiếng, trực tiếp sải bước xông đến trước mặt anh, dùng sức lắc vai anh: "Này! Tỉnh lại! Tỉnh lại!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-41-di-nang-tien-hoa.html.]

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm, Tô Lăng ra ngoài xem xét tình hình, bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.

"Này, mọi người mau ra đây xem!"

Mọi người lập tức chạy đến cửa nhìn ra ngoài, không ngờ bầu trời toàn bộ thị trấn bị bao phủ bởi những đám mây đen dày đặc, gió rít gào, sấm chớp đùng đoàng.

Mà cách bọn họ không xa, vậy mà lại xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ!

Lốc xoáy nối liền với tầng mây dày đặc trên bầu trời, bụi đất và mảnh vỡ cuộn lên bay tứ tung, cỏ cây nơi nó đi qua đều bị tàn phá.

Cho dù là nhà cửa hay ô tô đỗ ven đường, hay là zombie, lốc xoáy phá hủy tất cả mọi thứ với sức mạnh hủy diệt, không thứ gì may mắn thoát khỏi việc bị cuốn vào cơn lốc xoáy này!

Lúc này, vài tia sét màu lam xé toạc bầu trời, chiếu sáng toàn bộ mặt đất bị mây đen bao phủ, ngay sau đó lại vang lên một tiếng nổ lớn.

"Mẹ ơi, lần đầu tiên tôi thấy lốc xoáy thật, vậy mà lại hoành tráng như vậy sao?" Ứng Thiên Tiếu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tô Lăng nhìn một lúc, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không ổn: "... Đợi đã, cơn lốc xoáy kia hình như đang di chuyển về phía chúng ta?"

Mọi người nheo mắt nhìn kỹ, cơn lốc xoáy vậy mà thật sự đang chậm rãi di chuyển về phía bọn họ.

Nghiêm Thừa Uyên quay đầu bỏ chạy: "Chạy mau! Thứ này còn đáng sợ hơn cả zombie!"

Mà lúc này, hắc khí quanh người Tần Dục vẫn bất động dường như đã nhạt bớt, nhưng nhiệt độ trong phòng gần như đã xuống dưới 0 độ, lạnh đến mức Nhan Ninh không nhịn được rúc vào người Tần Dục.

"Tần Dục..."

Nhưng vô ích, Tần Dục dường như là nguyên nhân khiến căn phòng này trở nên lạnh lẽo, cơ thể anh càng lạnh hơn.

"Tần Dục, mau tỉnh lại, Tần Dục..."

Nhan Ninh không biết phải làm sao, chỉ có thể không ngừng gọi tên anh, đang cau mày thở dài thì đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo áp lên mặt cô.

"Đừng lộ ra vẻ mặt như vậy."

Giọng nói trầm thấp từ tính quen thuộc.

Nhan Ninh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đen láy của Tần Dục đã khôi phục thần sắc, đang yên lặng nhìn cô, chỉ là cô không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.

"Anh tỉnh rồi?" Nhan Ninh kinh ngạc trợn to mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, "Anh có lạnh không?"

Tần Dục lắc đầu, lúc này nghe thấy tiếng động ở cửa, bọn họ quay đầu nhìn lại, mấy người kia vội vàng chạy về.

"Nhan Ninh, bên ngoài, bên ngoài có lốc xoáy!" Ứng Thiên Tiếu còn chưa nói hết câu đã kinh ngạc trợn to mắt, "Anh Dục? Anh không sao rồi?"

Anh ta theo bản năng bước vào phòng một bước, lập tức bị nhiệt độ thấp trong phòng làm cho rùng mình.

Tần Dục cúi đầu nhìn bàn tay mình, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu vừa nói, lốc xoáy?"

Ứng Thiên Tiếu sờ sờ da gà nổi lên trên cánh tay, rồi nói tiếp: "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, cơn lốc xoáy kia đang hướng về phía chúng ta!"

Tần Dục lại lắc đầu: "Không cần, bây giờ không sao rồi."

"Không sao rồi?" Tô Lăng nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh, "Chẳng lẽ, cơn lốc xoáy kia là do anh tạo ra?"

Tần Dục cụp mắt xuống: "Ừ, gần như vậy."

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ biết cơn lốc xoáy khổng lồ bên ngoài đáng sợ đến mức nào, thứ này vậy mà là do Tần Dục tạo ra?

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Nghiêm Thừa Uyên hỏi anh, "Dị năng của anh tiến hóa rồi?"

Tần Dục im lặng không nói, hàng mi dài che đi cảm xúc khó hiểu dưới đáy mắt anh.

Loading...