Nhan Ninh ngoan ngoãn nằm một lúc, sau đó mở mắt ra trong bóng tối, con ngươi màu vàng kim nhìn chằm chằm về phía Tần Dục.
Tần Dục buổi tối không phải là không ngủ được sao?
Nhưng hơi thở của anh đều đều như vậy, nhìn thế nào cũng giống như đã ngủ rồi.
Cô nhìn chằm chằm Tần Dục hồi lâu, lặng lẽ xuống giường, nhẹ nhàng đi về phía đó.
Vất vả lắm mới đến bên giường Tần Dục, Nhan Ninh tinh nghịch cong môi, nhanh nhẹn leo lên giường anh.
Nhưng ngay lúc này, Tần Dục đột nhiên nghiêng người, không nói một lời nhìn chằm chằm cô.
Nhan Ninh: “...”
Anh quả nhiên không ngủ.
Nhưng đã đến rồi... cô chớp mắt, dứt khoát coi như không nhìn thấy đôi mắt đầy áp bức của Tần Dục, trực tiếp chui vào trong giường nằm xuống.
Bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, Nhan Ninh nhanh chóng nói: “Chúc ngủ ngon!”
Đáp lại cô là một mảnh im lặng.
Vậy là, Tần Dục đồng ý ngủ cùng cô rồi?
Nhan Ninh được đà lấn tới, thuận thế nép vào lòng Tần Dục.
Tần Dục: “...”
Nhan Ninh nghe thấy một tiếng thở dài như có như không, sau đó Tần Dục nhỏ giọng nói:
“Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”
Không biết tại sao, Nhan Ninh đột nhiên cảm thấy má mình hơi nóng.
Rõ ràng là đêm khuya se lạnh, nhưng cô lại cảm thấy hơi oi bức.
Nhưng Nhan Ninh rất nhanh đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhan Ninh dựa vào lòng Tần Dục ngủ rất ngon, còn Tần Dục thì không thoải mái như vậy.
Ban đêm vốn đã không ngủ được, bây giờ hơi thở thoang thoảng của Nhan Ninh phả vào cổ anh, còn thỉnh thoảng cọ cọ trong lòng anh.
Thật sự là hơi tra tấn.
Một đêm không ngủ.
Trời vừa hửng sáng, Nhan Ninh mơ màng mở mắt ra.
Nghe thấy động tĩnh cô tỉnh dậy, Tần Dục cũng lập tức mở mắt, cô gái trong lòng đang dụi mắt một cách uể oải, lại ngáp dài một cái.
Cô theo thói quen cọ cọ cằm Tần Dục, đôi mắt long lanh như phủ một tầng sương mù, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng ướt át, vô cùng hấp dẫn.
Tần Dục tùy ý xoa đầu cô, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được nhìn chằm chằm vào đôi môi cô.
Anh từ từ thở ra một hơi, đè nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng: “Tỉnh rồi?”
Nhan Ninh gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vùng ra khỏi tay anh.
Đúng rồi, phải nhanh đi xem tình hình của Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên thế nào!
Cô vội vàng bò dậy khỏi giường, vội vàng rửa mặt rồi chạy ra ngoài.
Tần Dục: "..."
Được lắm, con mèo nhỏ này ôm anh như cái gối ôm cả đêm, sáng hôm sau liền quẳng ra sau đầu.
Khi hai người ra khỏi phòng, Ứng Thiên Tiếu và Từ Khoa đã đợi ở ngoài cửa một lúc lâu. Thấy Tần Dục và Nhan Ninh lần lượt bước ra, trên mặt Ứng Thiên Tiếu hiện rõ hai chữ “trêu chọc”.
Tần Dục trực tiếp lờ anh ta đi.
Nhan Ninh lại cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ: "Chào buổi sáng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-40-tra-tan-tinh-than-mot-dem-khong-ngu.html.]
“Buổi sáng tốt lành, Nhan Ninh.” Ứng Thiên Tiếu ho nhẹ một tiếng, ý vị thâm trường hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Nhan Ninh không hiểu gì gật đầu: "Rất ngon."
Cô vừa dứt lời, khóe miệng Ứng Thiên Tiếu nhếch lên đến mức sắp không kiềm chế được: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Em Nhan Ninh, anh Dục nhà chúng ta liền giao cho cô nhé."
Nhan Ninh không hiểu anh ta đang nói gì, ý anh ta là giao an toàn của Tần Dục cho cô phụ trách sao?
Đó là điều chắc chắn rồi, cô đương nhiên sẽ bảo vệ Tần Dục.
Nhan Ninh dùng sức gật đầu.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nụ cười trên mặt Ứng Thiên Tiếu càng thêm rạng rỡ, ngay sau đó nghe thấy Tần Dục lạnh lùng lên tiếng: "Ứng Thiên Tiếu, cậu rất rảnh rỗi?"
Vẻ mặt Ứng Thiên Tiếu cứng đờ, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc đi về phía cầu thang: "Không phải là đang định xuống lầu sao..."
Bốn người cùng nhau đến căn phòng giam giữ Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên ở tầng một.
Tuy nhiên điều kỳ lạ là, Tô Thiên Tuyết nói sẽ canh gác ở cửa phòng tối qua lại không có ở đó, hơn nữa cửa phòng cũng mở toang.
Nhan Ninh tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến cửa nhìn vào trong.
Kết quả Tô Lăng vẫn bị trói chặt trên ghế, còn Nghiêm Thừa Uyên không biết đã cởi trói từ lúc nào, đang đứng bên cửa sổ hút thuốc như không có chuyện gì xảy ra.
"Hai người không sao chứ?" Nhan Ninh chớp mắt tò mò đánh giá bọn họ.
Nghiêm Thừa Uyên trông vẫn giống con người bình thường.
Còn Tô Lăng tối qua rõ ràng đã có dấu hiệu hóa zombie, thậm chí Nhan Ninh còn ngửi thấy mùi hôi thối, bây giờ trông cậu ta như không có chuyện gì.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng trên khuôn mặt thanh tú kia đang yên lặng nhìn cô.
Đừng thấy Nghiêm Thừa Uyên bây giờ trông bình tĩnh, thực ra trước khi Nhan Ninh đến, Nghiêm Thừa Uyên đã sốc rất lâu rồi.
Xét cho cùng, lúc đó ngoại hình của Tô Lăng gần như đã hoàn toàn biến thành zombie.
Mặc dù ý thức của Tô Lăng không có gì thay đổi, nhưng bất cứ ai nhìn thấy Tô Lăng như vậy cũng sẽ bị dọa sợ.
Bản thân Nghiêm Thừa Uyên không quan tâm lắm, nhưng vẫn suy nghĩ cả đêm về việc làm sao để thuyết phục những người khác chấp nhận Tô Lăng.
Sau đó, anh ta trơ mắt nhìn Tô Lăng dần dần khôi phục lại hình dáng con người trong vài tiếng đồng hồ của nửa đêm.
Những đặc điểm của zombie dần dần biến mất, cuối cùng biến mất hoàn toàn trên người cậu ta, không còn sót lại chút nào.
Có vẻ như Tô Lăng đã thành công vượt qua sự xâm nhập của virus zombie.
Tuy nhiên, Tô Lăng vẫn từ chối để Nghiêm Thừa Uyên cởi trói, cậu ta lo lắng sẽ có biến đổi gì đó.
Cứ như vậy chờ đến khi trời sáng.
Nghe Nghiêm Thừa Uyên mô tả xong tình hình cậu ta biết, Nhan Ninh lại tiến đến gần Tô Lăng ngửi ngửi, quay đầu nhìn Tần Dục: "Mùi, không còn nữa."
Mùi hôi thối của zombie vậy mà hoàn toàn biến mất.
"Trường hợp hóa zombie rồi lại đảo ngược, tôi là lần đầu tiên thấy." Tần Dục nheo mắt đánh giá cậu ta, "Cậu có cảm thấy cơ thể có gì khác biệt không? So với trước kia."
Tô Lăng lắc đầu: "Gần như giống trước kia, dị năng cũng không có gì thay đổi đặc biệt."
Tần Dục cau mày trầm tư.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là kháng thể trong cơ thể đánh bại virus?
Nếu cơ thể con người có thể sản sinh kháng thể, thì vắc xin đối phó với zombie hẳn không khó để nghiên cứu ra.
Hay là, có liên quan đến cỏ giải độc của Nhan Ninh?
Lượng dữ liệu quá ít, thật sự rất khó suy đoán kết quả.
“À đúng rồi, thực ra chúng tôi có một suy đoán." Nghiêm Thừa Uyên nhớ đến thành quả thảo luận của anh ta và Tô Lăng hôm qua, "Zombie không phải có thể tiến hóa sao, chúng tôi cảm thấy, biết chừng dị năng giả cũng có thể tiến hóa."
Tần Dục gật đầu: "Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy."