Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 39: ĐÂY CHÍNH LÀ… HÔN MÔI?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:00:59
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Ninh không quen với sự im lặng như vậy, nhưng ba người còn lại đều không nói gì, cô sờ sờ bụng, nhỏ giọng nói: “Em đói rồi.”

Tần Dục ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đứng dậy: “Đi thôi, anh đi nhà ăn làm chút đồ ăn cho em.”

Ứng Thiên Tiếu sáng mắt: “Anh Dục, em em em, em cũng đói rồi.”

Ánh mắt của Từ Khoa cũng lơ đãng liếc qua.

Tần Dục: “...”

Tần Dục: “Thôi vậy, cùng đi đi.”

Đến nhà ăn, bọn họ mới phát hiện, nguyên liệu nấu ăn, gia vị, nồi niêu xoong chảo thậm chí cả than tổ ong ở đây đều đã bị Dư Thụ đóng gói mang đi, cả nhà ăn đều trống trơn, chỉ còn lại một số gỗ chiếm diện tích lớn.

Ứng Thiên Tiếu lập tức ủ rũ nằm bò ra bàn: “Giờ phải làm sao đây? Chẳng còn gì cả.”

Nhan Ninh đi đến trước mặt Ứng Thiên Tiếu, bắt đầu nhanh chóng lấy đồ ra.

Chai lọ các loại gia vị và dầu ăn, nồi niêu xoong chảo, đũa dùng một lần, gạo, nồi cơm điện, cuối cùng thậm chí còn lấy ra một miếng thịt lợn đông lạnh to.

Ứng Thiên Tiếu: “...”

Từ Khoa: “...”

Tuy rằng bọn họ đều đã biết Nhan Ninh có dị năng không gian, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn cảm thấy có chút khoa trương.

Cô rốt cuộc đã lục lọi từ đâu ra nhiều thứ linh tinh như vậy?

Còn tại một siêu thị nào đó lúc này: “Chết tiệt, vừa rồi mấy cái bát này còn ở đây mà, sao đột nhiên biến mất hết rồi?”

Tần Dục lại bình tĩnh đi vào bếp chuẩn bị nhóm lửa.

Ắc quy năng lượng mặt trời không bị Dư Thụ mang đi, có lẽ là quá nặng, hoặc là trên xe không còn chỗ nữa, tóm lại bây giờ bọn họ có điện để nấu cơm.

Bữa cơm này nấu mất gần một tiếng đồng hồ.

Ăn cơm thơm phức, gắp miếng thịt do Tần Dục làm bỏ vào miệng, Nhan Ninh híp mắt vui vẻ.

Được ăn thịt chính là cuộc sống tươi đẹp ~

Ứng Thiên Tiếu cũng hạnh phúc thở dài: “Thật ra tiếp tục ở lại đây cũng không tệ, anh Dục, suy nghĩ lại đi?”

Tần Dục thản nhiên nói: “Đích đến của chúng ta là thành phố Thanh Vân.”

Ứng Thiên Tiếu: “...”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Đã qua lâu như vậy rồi, cậu ta còn tưởng rằng Tần Dục đã quên chuyện này rồi.

Ăn no xong, bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, đợi trời sáng rồi đi xem tình hình của Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên.

Ứng Thiên Tiếu ban đầu định đi theo Tần Dục vào phòng, nhưng đột nhiên phát hiện Nhan Ninh cũng đi theo phía sau.

Anh ta dừng bước, tự giác đổi hướng sang phòng của Từ Khoa.

Từ Khoa khó hiểu quay đầu lại: “Sao anh lại đến đây? Phòng của anh không phải ở bên kia sao?”

Ứng Thiên Tiếu bĩu môi: “Tôi mới không muốn làm bóng đèn siêu to khổng lồ đâu.”

Câu này có chút nhiều thông tin, Từ Khoa khó khăn tiêu hóa một chút, đột nhiên trợn to mắt, hỏi với vẻ không thể tin được: “Không phải chứ? Anh em loạn luân?”

“Loạn luân gì chứ, đừng nói bậy,” Ứng Thiên Tiếu vội vàng giải thích, “Nhan Ninh căn bản không phải em gái của anh Dục.”

Từ Khoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy trước kia tại sao lại nói cô ấy là em gái?”

“Nói bừa thôi?” Ứng Thiên Tiếu gãi đầu, “Tôi cũng không biết.”

Từ Khoa gật đầu, trong lòng lại tiếc nuối thay cho Nghiêm Thừa Uyên.

Lúc Nghiêm Thừa Uyên còn đang nghĩ cách lấy lòng Nhan Ninh, thì người ta đã mượn danh nghĩa anh trai để gần gũi rồi.

Anh Uyên, anh chậm một bước rồi.

Sau khi Tần Dục trở về phòng, phát hiện người đi vào phòng lại là Nhan Ninh chứ không phải Ứng Thiên Tiếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-39-day-chinh-la-hon-moi.html.]

Anh liếc nhìn hành lang bên ngoài cửa, vừa nhìn đã thấy bóng dáng Ứng Thiên Tiếu đi vào phòng cùng Từ Khoa.

Tần Dục lập tức hiểu Ứng Thiên Tiếu muốn làm gì.

Anh cụp mắt xuống, đóng cửa phòng lại.

Nhan Ninh vào phòng đi dạo một vòng, sau đó vui vẻ lao vào lòng Tần Dục: “Ngủ cùng nhau!”

Sức cô rất lớn, Tần Dục bị cô lao vào lùi lại một bước, đưa tay đỡ lấy eo cô: “... Không được.”

Nhan Ninh nghe vậy, lập tức bĩu môi không vui.

Tại sao không được? Rõ ràng trước kia vẫn luôn được mà.

Tần Dục cụp mắt nhìn chằm chằm đôi môi nhỏ nhắn màu đỏ anh đào của cô, đột nhiên nhếch mép cười: “Tại sao muốn ngủ cùng anh?”

Gương mặt anh anh tuấn đẹp trai, Nhan Ninh bị nụ cười này của anh làm cho mê mẩn, đôi mắt vàng kim xinh đẹp chớp chớp chậm rãi: “Bởi vì, thích Tần Dục.”

Tần Dục khẽ động mắt.

Hình như đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, ánh mắt u ám sâu thẳm, cảm xúc trong đó có chút khó nhìn ra: “Thích, em hiểu ý nghĩa của thích không?”

Nhan Ninh nghiêng đầu, thích còn có ý nghĩa gì nữa?

Chẳng phải là thích sao?

Tần Dục cụp mắt xuống, chú ý đến biểu cảm của cô.

Lông mi cô cong vút, đôi mắt vàng kim trong veo đang nhìn anh, ánh mắt vô tội, chỉ là trong đó có chút nghi hoặc.

Đầu ngón tay từ từ xoa nắn đôi môi mềm mại hồng hào của cô, đáy lòng Tần Dục dâng lên một trận rung động, anh cúi người lại gần cô, giọng nói trầm thấp từ tính ẩn ẩn thêm một tia mê hoặc:

“Nhan Ninh, trước khi ngủ cùng nhau, thật ra còn có bước khác.”

“Bước khác?” Nhan Ninh không hiểu.

Tần Dục dùng sức ấn tay lên eo Nhan Ninh, ép cô chặt hơn vào lòng.

Anh cúi đầu, môi áp sát bên tai cô: “Hôn môi.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, ngữ khí tự nhiên, như thể đang nói chuyện hết sức bình thường.

Hôn môi?

Nhan Ninh hồi tưởng một lúc, mơ hồ nhớ anh họ đã từng nhắc đến, hôn môi là một chuyện rất vui vẻ.

Nhưng cô không biết phải làm thế nào.

“Không hiểu? Anh dạy em nhé.”

Tần Dục nhếch mép cười như có như không, một tay giữ lấy gáy cô, sau đó cúi người xuống thật sâu.

Nhưng đôi môi mỏng lại dừng lại cách môi cô chỉ một tấc.

Nhan Ninh chớp mắt nhìn Tần Dục gần trong gang tấc, không chắc chắn hỏi: “Đây chính là... hôn môi?”

Hơi thở ấm áp quấn quýt, anh có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người Nhan Ninh, như thể đang dụ dỗ anh hôn xuống.

Tần Dục che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, cổ họng phát ra vài tiếng cười khẽ, sau đó đứng thẳng người, kéo giãn khoảng cách với cô.

“Được rồi, ngủ đi.”

Anh xoa mạnh đầu Nhan Ninh: “Ngày mai còn phải đi xem tình hình của Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên nữa.”

Nhan Ninh không hiểu gì, dùng ngón tay sờ sờ môi dưới của mình.

Vừa rồi chính là hôn môi sao?

Hình như cũng không có vui vẻ như anh họ nói?

Sau khi tắt đèn, trong phòng trở nên tối đen như mực và yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ mơ hồ từ bên ngoài cửa sổ, chỉ là âm thanh nghe có vẻ rất xa.

Loading...