Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 37: PHÉP MÀU CÓ THẬT SỰ XUẤT HIỆN

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:51:42
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Khả Di cả người cứng đờ nhìn những người trong phòng.

Bọn họ có phải đã biết từ lâu rồi, đang chờ xem trò cười của cô ta không?

Càng nghĩ càng bất an, hốc mắt Trình Khả Di dần đỏ lên, không nói gì quay đầu chạy ra khỏi phòng.

Nhan Ninh tò mò thò đầu nhìn bóng lưng Trình Khả Di: "Cô ấy khóc rồi."

"Khóc?" Tần Dục khịt mũi cười, đôi mắt đen láy nhìn con mèo nhỏ ngây thơ này: "Chính cô ta đã lấy trộm quần áo của em tối hôm qua đấy."

Nhan Ninh: "...?"

Cô không hiểu hành vi của Trình Khả Di lắm: "Nhưng, em có rất nhiều quần áo mà."

Tần Dục xoa đầu cô: "Có lẽ cô ta cho rằng, không gian của em ở trong quần áo của em."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nhan Ninh nghiêng đầu khó hiểu.

Tại sao cô ta lại có suy nghĩ này?

Ứng Thiên Tiếu ăn dưa từ đầu đến cuối nghe thấy vậy thì ho khan một tiếng: "Thật ra... trước đây tôi cũng nghĩ vậy."

Nhưng Trình Khả Di lại muốn phá hủy không gian của Nhan Ninh?

Vật tư của bọn họ cơ bản đều ở trên người Nhan Ninh, nếu bị phá hủy thì thật sự tiêu đời rồi, Trình Khả Di nghĩ gì vậy?

Lúc này, cửa phòng bọn họ bị gõ, Ứng Thiên Tiếu đi mở cửa, ngoài cửa là Từ Khoa.

Từ Khoa cau mày hỏi: "Anh Uyên ở chỗ anh không?"

"Anh ta..." Ứng Thiên Tiếu quay đầu nhìn Tần Dục và Nhan Ninh, anh ta thật sự không biết Nghiêm Thừa Uyên ở đâu.

"Anh ấy ở tầng một." Nhan Ninh trả lời bằng giọng trong trẻo.

Từ Khoa sững sờ: "Tầng một?"

"Anh ta bị cách ly ở phòng tầng một, đợi đến sáng mai nếu chưa biến thành zombie sẽ được thả ra." Tần Dục giải thích tình hình cho anh ta.

Từ Khoa do dự hồi lâu, vẫn hỏi bọn họ: "Vậy bây giờ hai người định đi theo Dư Thụ sao?"

Ứng Thiên Tiếu lắc đầu: "Chúng tôi không định đi."

Từ Khoa nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Tôi thấy Trình Khả Di đang thu dọn hành lý, còn tưởng hai người muốn đi, may quá."

Bên kia, Dư Thụ đang khẩn trương tổ chức mọi người trong căn cứ thu dọn vật tư chuẩn bị chạy trốn.

Ngay từ khi dịch zombie mới bùng phát ở Hoành Quảng, Dư Thụ đã chuẩn bị rời khỏi đây.

Chỉ là vừa vặn gặp em trai Tô Thiên Tuyết là Tô Lăng thức tỉnh dị năng kết giới đặc biệt, được kết giới bảo vệ, chi bằng ở lại địa phương phát triển lớn mạnh còn hơn là đến nơi xa lạ tình hình không rõ ràng.

Dư Thụ lúc này mới cân nhắc ở lại Hoành Quảng.

Còn tiện tay cứu rất nhiều người trong trấn.

Anh ta mất một tháng để cải tạo dãy nhà này thành nơi thích hợp để sống tập thể, lại lên kế hoạch làm ruộng nước và tường rào, chính là vì muốn sống sót lâu dài ở đây.

Nhưng anh ta cũng chuẩn bị sẵn sàng nếu có ngày xảy ra chuyện cần phải chạy trốn, ba chiếc xe buýt lớn đậu trong sân nhỏ ở cuối dãy nhà tự xây này chính là để dành cho ngày này.

Sắp xếp ổn thỏa xong, Dư Thụ đi xuống cầu thang, phát hiện Tô Thiên Tuyết ở góc cầu thang tầng một, cô ấy đang ngồi dựa lưng vào cửa phòng trên sàn nhà lạnh lẽo, vùi đầu vào hai đầu gối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-37-phep-mau-co-that-su-xuat-hien.html.]

"... Thiên Tuyết." Dư Thụ đau lòng gọi tên cô ấy, tưởng cô ấy đang buồn khóc.

Tuy nhiên, Tô Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, Dư Thụ lại thấy hốc mắt cô ấy không hề sưng đỏ.

Cô ấy không khóc.

"Thiên Tuyết, những người khác đã thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi," Dư Thụ ngồi xổm xuống trước mặt Tô Thiên Tuyết, "Trước đây anh đã nghiên cứu đường rời khỏi Hoành Quảng, đi theo con đường ít người nhất, bên đó không có nhiều zombie đâu."

Vừa nói, anh ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tô Thiên Tuyết, muốn kéo cô ấy đứng dậy, nhưng Tô Thiên Tuyết lập tức rút tay lại.

"Anh đi đi, em muốn đợi A Lăng ở đây." Tô Thiên Tuyết không chút do dự trả lời.

"A Lăng đã bị nhiễm bệnh rồi, em phải hiểu rõ chứ?" Dư Thụ cau mày, "Thiên Tuyết, em không thể hành động theo cảm tính vào lúc này được."

"Em không hành động theo cảm tính," Tô Thiên Tuyết ra hiệu cho anh ta lại gần, áp tai vào cửa, "Anh nghe xem, trong phòng rất yên tĩnh, nó không biến thành zombie."

Nếu biến thành zombie, nhất định sẽ có động tĩnh lạ.

Dư Thụ sững sờ, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn: "Thiên Tuyết, em biết mình đang nói gì không?"

"Dư Thụ, anh có biết dị năng của A Lăng đến từ đâu không?" Tô Thiên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh ta, "Lúc dịch zombie mới bùng phát, thật ra em suýt nữa đã c.h.ế.t trong tay zombie, A Lăng vì bảo vệ em mà bị zombie cào bị thương, lúc đó nó cũng cầu xin em mau chạy đi giống như anh bây giờ, nhưng em không đi."

"Kết quả cuối cùng em đã đánh cược đúng, nó không biến thành zombie, ngược lại còn thức tỉnh dị năng có thể bảo vệ mọi người," Ánh mắt Tô Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Dư Thụ không chớp, "Lần này em cũng muốn đánh cược, em tin A Lăng có thể vượt qua."

Dư Thụ nhất thời không nói nên lời, lúc dịch zombie mới bùng phát, anh ta không rảnh quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác, chỉ cần bảo vệ được mạng sống của mình đã là dốc hết sức lực rồi.

Anh ta gặp Tô Thiên Tuyết trên đường chạy trốn, lúc đó Tô Lăng đã thức tỉnh dị năng rồi.

Tô Thiên Tuyết chưa bao giờ nói với anh ta những chuyện này, anh ta cũng hoàn toàn không biết.

Tuy nhiên, lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng động lớn "rầm" một tiếng, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn bị kìm nén.

"A Lăng...? A Lăng!" Tô Thiên Tuyết giật mình, vội vàng lấy chìa khóa muốn mở cửa.

Tay cô ấy run không ngừng, chìa khóa rơi xuống đất.

Lúc cuống cuồng nhặt chìa khóa, cô lại nghe thấy Nghiêm Thừa Uyên gào thét trong phòng: "Đừng vào! Đừng vào!"

Nhưng làm sao Tô Thiên Tuyết có thể nghe lời anh ta, cô ấy nhanh chóng mở cánh cửa đã khóa chặt.

Tuy nhiên, sau khi đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy c.h.ế.t lặng.

Nghiêm Thừa Uyên vẫn bị trói trên ghế, không có gì thay đổi, còn Tô Lăng đã hoàn toàn biến thành hình dạng zombie.

Da cậu ta đã biến thành màu xanh xám đặc trưng của zombie, Tô Thiên Tuyết có thể nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ m.á.u và hàm răng nanh sắc nhọn mới mọc trong miệng cậu ta.

Tô Lăng bị trói chặt trên ghế đang giãy giụa dữ dội, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm gừ the thé đáng sợ.

Nước mắt của Tô Thiên Tuyết lập tức tuôn rơi, cô ấy tiến lên muốn kiểm tra tình hình của Tô Lăng, nhưng lại bị Dư Thụ ôm chặt: “Thiên Tuyết! Thiên Tuyết! A Lăng đã không còn nữa, em tỉnh táo lại đi!”

“Không! A Lăng! Em vẫn còn tỉnh táo đúng không! A Lăng!”

Tô Thiên Tuyết cố gắng vùng vẫy thoát khỏi Dư Thụ, không ngờ Tô Lăng đã biến thành zombie trước mặt lại đột nhiên há miệng nhe nanh về phía cô ấy, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ “ư ư”.

Tô Thiên Tuyết lập tức sững sờ.

Chàng trai thanh tú kiêu ngạo ngày nào giờ đã hoàn toàn biến thành một con quái vật chỉ biết cắn người.

A Lăng, đã không còn nữa.

Loading...