Căn phòng riêng biệt ở tầng một mà Tô Thiên Tuyết nói chính là căn phòng bọn họ kiểm tra sức khỏe khi mới đến căn cứ này.
Trong phòng vừa vặn có hai chiếc ghế tre, sau khi Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên vào phòng liền quan sát một vòng, rồi tự ngồi xuống ghế.
Tô Thiên Tuyết không biết lấy đâu ra một sợi dây gai thô bằng cổ tay, trói tay chân của bọn họ vào ghế, sau đó lại quấn thêm mấy vòng dây gai quanh eo rồi buộc vào lưng ghế.
Có lẽ sợ bọn họ sẽ mang cả ghế chạy mất, Tô Thiên Tuyết còn luồn một sợi dây qua lưng ghế, đầu kia luồn qua xà nhà trên trần nhà rồi buộc chặt lại.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tô Lăng bị trói đến mức không thể động đậy: "..."
Bây giờ cậu ta hối hận những lời vừa nói còn kịp không?
Sau khi nhốt Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên trong phòng, Tô Thiên Tuyết ra ngoài khóa cửa lại.
Tuy nhiên, cô ấy không đi theo những người khác mà ngồi xuống trước cửa.
"Mọi người đi trước đi, tôi đợi ở đây."
Giọng Tô Thiên Tuyết vẫn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại tràn đầy kiên quyết: "Nếu A Lăng đột nhiên biến thành zombie vào ban đêm, tôi sẽ ra tay."
Nhan Ninh gật đầu, cùng Tần Dục trở về tầng hai của căn cứ.
Vừa lên lầu đã thấy rất nhiều người ôm đồ đạc chạy nhanh trên hành lang, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.
"Sao tự dưng lại phải đi, ở đây không phải ở rất tốt sao?"
"Tôi nghe nói, là Tô Lăng bị cắn, khiến kết giới sắp không chịu nổi nữa rồi."
"Hả? Tô Lăng làm cái quái gì vậy, không thể ngoan ngoãn ở trong kết giới sao?"
"Tên nhóc đó trước đây cứ ỷ vào mình có dị năng, việc gì cũng không làm, bây giờ còn hại mọi người, thật là chịu hết nổi."
"Tôi vốn cũng không ưa gì cậu ta, chẳng qua là nể mặt Dư Thụ thôi."
"Thôi đừng lắm lời nữa, cẩn thận để Dư Thụ nghe thấy đấy, dọn dẹp nhanh lên đi."
Tiếng xì xào nhỏ xíu truyền vào tai bọn họ, Nhan Ninh không khỏi dừng bước nhìn chằm chằm bóng lưng vội vã của mấy người vừa rồi, có chút không hiểu sao bọn họ lại có thể nói ra những lời như vậy.
Kết giới của căn cứ vẫn luôn được Tô Lăng duy trì bằng dị năng, cậu ta rời khỏi kết giới cũng là để bảo vệ những người khác liều mạng đi lấy thuốc.
Con zombie biến dị kia có thể tấn công con người bất chấp kết giới là chuyện ngoài ý muốn mà không ai ngờ tới.
Thấy Nhan Ninh phồng má, vẻ mặt bất bình, Tần Dục đưa tay xoa đầu cô: "Đừng nghĩ nữa, con người là vậy đấy, cho dù trước đây có cống hiến lớn đến đâu, chỉ cần làm sai một chuyện, sẽ bị mắng chửi."
"... Tại sao?" Đôi mắt vàng kim của Nhan Ninh hiện lên vẻ mờ mịt.
"Bởi vì... con người là sinh vật hai mặt, đối với những người khác nhau sẽ có những ngưỡng khác nhau, ví dụ như trong kỳ vọng của bọn họ, Tô Lăng nên vĩnh viễn ở trong căn cứ chống đỡ kết giới cho bọn họ, kết quả là Tô Lăng rời khỏi kết giới và bị thương, chuyện này vượt quá ngưỡng chịu đựng của bọn họ, sẽ sinh ra bất mãn với Tô Lăng."
Tần Dục vừa nói, giọng nói lại lạnh nhạt thêm vài phần.
"Còn có một số người, cho dù làm nhiều chuyện xấu, ngưỡng chịu đựng của mọi người đối với hắn ta là "quay đầu là bờ", có lẽ chỉ cần làm một việc tốt, thậm chí không cần làm việc tốt, chỉ cần thể hiện thái độ hối hận, sẽ có người lên tiếng bênh vực hắn ta."
Nhan Ninh cụp mắt im lặng.
Ở yêu giới của bọn họ, mỗi người đều có sổ công đức của riêng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-36-con-nguoi-la-sinh-vat-hai-mat.html.]
Nếu làm nhiều việc xấu, cho dù có tu luyện thế nào, sổ công đức cũng sẽ không viên mãn, cả đời này sẽ không thể trở thành đại yêu, thậm chí còn có thể bị phản phệ.
Nhưng nhân gian dường như không có quy tắc như vậy.
"Đừng quan tâm đến những người này nữa, đi tìm Ứng Thiên Tiếu và những người khác trước đã." Tần Dục nắm tay cô đi về phía căn phòng tạm trú của bọn họ.
Nhan Ninh chớp mắt nhìn bàn tay với các khớp xương rõ ràng của anh, hơi ấm truyền đến dọc theo lòng bàn tay đang nắm chặt. Cô mỉm cười, ôm lấy cánh tay anh, vừa đi vừa nhảy.
Tần Dục cúi đầu nhìn cô gái đang dính lấy mình, đôi mắt đen láy hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Ứng Thiên Tiếu đang đi tới đi lui lo lắng trước cửa phòng, Trình Khả Di an ủi anh ta bên cạnh: "Đừng sốt ruột nữa, anh lo lắng ở đây cũng vô dụng."
Ứng Thiên Tiếu cau mày quay người lại, lại thấy Tần Dục và Nhan Ninh đang đi về phía này, tảng đá lớn trong lòng anh ta chợt buông xuống: "Cuối cùng hai người cũng về rồi!"
Trình Khả Di phát hiện Nhan Ninh trở về ngoài vết m.á.u trên người ra, lại không hề hấn gì.
Lúc đầu cô ta nghe tin Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên gặp chuyện, còn thầm mừng thầm.
Nhưng đi bốn người, đã có một nửa bị thương, sao Nhan Ninh lại không sao chứ?
Chẳng lẽ là Tần Dục đang bảo vệ cô?
Trình Khả Di kìm nén cảm xúc trong lòng, giả vờ lo lắng tiến đến gần bọn họ: "Tôi nghe nói Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên đều bị cắn, hai người không sao chứ?"
Nhan Ninh mỉm cười: "Không sao."
"Vậy Nghiêm Thừa Uyên và những người khác thì sao?" Ứng Thiên Tiếu lo lắng hỏi, "Thật sự sắp biến thành zombie rồi sao?"
Tần Dục khẽ nhướng mắt, khóe môi hơi nhếch lên: "Hai người bọn họ cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện."
Ứng Thiên Tiếu ngẩn người: "Ý anh là gì?"
"Chỉ là suy đoán của tôi thôi, bây giờ cũng chưa nói chắc được," Tần Dục dắt tay Nhan Ninh vào phòng, ánh mắt chuyển sang chỗ chăn màn hành lý đã được Ứng Thiên Tiếu thu dọn, "Cậu định đi cùng bọn họ?"
"Không phải Dư Thụ thông báo tối nay tất cả chúng ta phải rút lui sao?" Ứng Thiên Tiếu khó hiểu gãi đầu, "A, chẳng lẽ chúng ta không đi?"
"Không đi." Tần Dục bình tĩnh trả lời.
Ứng Thiên Tiếu không có ý kiến gì, chỉ "ồ" một tiếng rồi gật đầu.
Tuy nhiên, Trình Khả Di vừa ngồi xuống đã đột nhiên đứng dậy: "Không đi? Tại sao?"
Tần Dục không nói gì, không trả lời.
Cảm giác bị coi như không khí không dễ chịu chút nào, Trình Khả Di cắn chặt môi đứng tại chỗ, do dự một lát rồi lại nói: "Tôi thấy chúng ta tốt nhất nên nhân lúc này đi cùng nhau, nếu không nhỡ kết giới biến mất..."
Tần Dục đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt u ám, trong đáy mắt rõ ràng hiện lên sát ý lạnh lẽo.
Trình Khả Di giật mình, vô thức lùi lại một bước, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tuy Tần Dục luôn lạnh nhạt với cô ta, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ anh đã biết gì rồi?
Là Nhan Ninh nói sao?