Nhân lúc ý thức còn tỉnh táo, Tô Lăng nhanh chóng dặn dò hậu sự: "Dư Thụ, nhân lúc em chưa biến đổi, anh mau đi thông báo cho mọi người trong căn cứ chuẩn bị chạy trốn đi, sau khi em biến thành zombie, kết giới của căn cứ cũng sẽ biến mất, đến lúc đó thì muộn mất."
Lời này nói quả thực không sai, với mật độ zombie dày đặc của thị trấn này, một khi kết giới bị phá, thật sự không biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Dư Thụ im lặng một lúc, rồi vẫn đứng dậy: "Thiên Tuyết, anh giao A Lăng cho em, anh phải về căn cứ thông báo cho mọi người!"
Tô Thiên Tuyết không trả lời, chỉ im lặng rơi nước mắt, từng vòng từng vòng quấn băng gạc lên vết thương trên vai Tô Lăng.
Dư Thụ nghiến răng, vẫn quyết tâm quay người chạy về căn cứ.
Anh ta biết Tô Thiên Tuyết không nỡ bỏ em trai mình, nhưng anh ta phải chịu trách nhiệm cho tính mạng của mấy chục người còn lại trong căn cứ.
Con quạ vỗ cánh bay khỏi cột điện, tiếng kêu khàn đặc vang vọng không ngừng.
Bầu không khí càng thêm nặng nề.
Nhan Ninh liên tục đi đi lại lại giữa Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên để xác nhận mùi, mùi thối rữa trên người Tô Lăng ngày càng nồng, thậm chí bây giờ không cần phải ngửi cũng biết.
Đồng tử của cậu ta dần lan ra tơ m.á.u đỏ.
Nhan Ninh đã chứng kiến quá trình biến đổi nhiều lần, biết rằng Tô Lăng không thể chống chịu được bao lâu nữa.
Nhưng Nghiêm Thừa Uyên vẫn không có mùi gì.
Sao lại thế này?
Hai người cùng bị thương, một người bị nhiễm, một người không bị nhiễm.
Chẳng lẽ là do thể chất khác nhau?
Nhưng nếu cá thể có sự khác biệt, có phải chăng điều đó có nghĩa là virus zombie thực sự có thể ức chế?
Nhan Ninh cau mày, đưa tay vạch một khe hở trên không trung, lấy ra hai cây cỏ xanh mảnh dài, sau đó đưa cho Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên mỗi người một cây.
"Cỏ giải độc, mau ăn." Nhan Ninh nghiêm mặt nói.
Đây là cỏ giải độc vạn năng của yêu giới bọn họ, dù bị côn trùng độc, rắn độc cắn, hay ăn phải thứ gì đó có độc.
Chỉ cần một cây cỏ, là có thể giải độc, rất hiệu quả.
Nhưng thứ này có tác dụng với virus zombie hay không, Nhan Ninh cũng không biết.
Cứ coi như c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm, nhỡ đâu có tác dụng thì sao?
Dù sao cũng là Nhan Ninh đưa, Nghiêm Thừa Uyên không chút do dự nhét vào miệng nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Nhưng Tô Lăng lại không ăn.
Cậu ta đã cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy, nói bằng giọng cực nhỏ: "Tôi không cứu được nữa rồi, vô ích thôi."
Tuy nhiên, Nhan Ninh căn bản không nghe lời cậu ta, giật lấy cỏ giải độc nhét vào miệng cậu ta, sau đó lại lấy ra một chai nước khoáng từ không khí, dốc nước bắt cậu ta uống ừng ực.
"Chờ đã, tôi... ưm... nhai... một... chút..."
Tô Lăng bị ép ăn cỏ bị sặc mấy tiếng, nước cũng b.ắ.n lên quần áo.
Cậu ta dùng mu bàn tay lau đi nước ở khóe miệng, đáng lẽ ra phải là một cảnh tượng khiến người ta khó chịu, nhưng không hiểu sao cậu ta lại thấy buồn cười.
Chuyện gì thế này, hình như đây là lần đầu tiên cậu ta thảm hại đến thế.
Ánh mắt của Tô Lăng vô thức rơi vào Nhan Ninh.
Kể từ khi cô bước vào thế giới của mình, Tô Lăng thi thoảng lại có cảm giác bất lực, không thể kiểm soát được thực tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-35-co-giai-doc-lieu-co-that-su-co-tac-dung.html.]
Nhưng mà... hình như cậu ta không ghét cảm giác này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mắt Tô Lăng gần như đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ máu, Tô Thiên Tuyết càng không nhịn được mà lấy tay che mặt khóc nức nở.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Đừng khóc nữa, chị." Tô Lăng giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô ấy.
Nhưng tiếng gọi "chị" của Tô Lăng lại khiến Tô Thiên Tuyết hoàn toàn suy sụp, cô ấy khóc càng dữ dội hơn, nước mắt không ngừng tuôn ra từ kẽ ngón tay, không thể nào ngăn lại được.
Nhan Ninh vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi của Tô Lăng, theo lý mà nói, lúc này Tô Lăng đáng lẽ đã mất đi lý trí rồi mới đúng, nhưng nhìn bề ngoài, cậu ta vẫn còn rất tỉnh táo.
Hơn nữa kết giới vẫn còn duy trì.
Rốt cuộc cậu ta đã biến thành zombie hay chưa?
"Cậu, cậu muốn cắn người không?" Nhan Ninh ngồi xổm trước mặt Tô Lăng hỏi.
Tô Lăng lắc đầu: "Không muốn, tôi chỉ là nhìn không rõ, trước mắt toàn một màu đỏ."
"Đương nhiên rồi, mắt cậu bây giờ đỏ lắm đấy." Nghiêm Thừa Uyên nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh.
Nhan Ninh đưa cánh tay trắng nõn của mình ra trước mặt cậu ta: "Lại đây, ngửi thử xem."
Tô Lăng ngẩn người, bỗng nhiên cười lên: "Cô không sợ tôi cắn cô sao?"
Nhan Ninh không trả lời, chỉ đưa cánh tay lại gần hơn.
Mấy người sắp biến thành zombie mà cô gặp trước đây, lúc mắt chuyển sang màu đỏ đều xuất hiện triệu chứng rất muốn cắn người hoặc rất muốn ăn thịt.
Tô Lăng hơi cúi người lại gần cánh tay cô, nhẹ nhàng ngửi, ngoài mùi m.á.u tanh nhàn nhạt, dường như còn có một mùi hương ngọt ngào đặc biệt của con gái.
"Thơm không?" Nhan Ninh hỏi cậu ta.
Ơ... thơm hay không thì...
Tuy nhiên Tô Lăng phát hiện, những người xung quanh đều đang nhìn cậu ta với vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đang chờ đợi câu trả lời của anht.
Tô Lăng hơi ngại ngùng dời mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhan Ninh chớp mắt khó hiểu, rồi lại hỏi: "Vậy cậu, cậu muốn ăn không?"
"... Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi vẫn chưa có ham muốn ăn thịt người." Tô Lăng thở dài nhấn mạnh.
Nghiêm Thừa Uyên khó hiểu hỏi tiếp: "Không phải cậu thấy thơm sao?"
Tô Lăng: "..."
Anht phải giải thích thế nào, cái thơm mà anht nói không phải là cái thơm mà bọn họ tưởng tượng chứ?
"Có lẽ cỏ giải độc của Nhan Ninh thật sự có tác dụng, cũng có thể là dị năng giả có sức đề kháng với virus zombie mạnh hơn." Tần Dục bình tĩnh phân tích.
Dù sao cũng có một Nghiêm Thừa Uyên đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, không ai có thể giải thích được rốt cuộc là chuyện gì.
"Vậy bây giờ phải làm sao, trời sắp tối rồi, chúng ta không thể cứ ở đây chờ mãi được, biết đâu hai người bọn tôi thật sự không sao thì sao?" Nghiêm Thừa Uyên hỏi.
Anh ta nói không sai, bây giờ trời đã ngả vàng, mặt trời sắp lặn, zombie ban đêm dù là tốc độ hay sức mạnh đều mạnh hơn ban ngày.
Nếu Tô Lăng thật sự biến thành zombie vào ban đêm khiến kết giới biến mất, bọn họ tiếp tục ở lại vị trí này cũng rất nguy hiểm.
"Vào căn cứ trước đã, hai người có thể ở trong căn phòng riêng biệt ở tầng một." Tô Thiên Tuyết đứng dậy nói.
Hốc mắt cô ấy đã sưng đỏ như quả óc chó, nhưng vẫn suy nghĩ rất mạch lạc: "Tôi sẽ khóa cửa lại, nếu sáng mai hai người vẫn chưa biến thành zombie, tôi sẽ thả hai người ra."
Tô Lăng do dự một lát rồi cũng đồng ý với cách làm này.
"Tốt nhất là trói bọn em lại." Cậu ta thận trọng đề nghị.