Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 31: TIÉN VÀO BỆNH VIỆN “ZOMBIE”

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-27 15:42:38
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến chiếc áo khoác kỳ lạ đã bị mình xử lý, khóe miệng Trình Khả Di nhếch lên một nụ cười lạnh.

Tần Dục đến muộn hơn những người khác một chút, vừa bước vào nhà ăn, anh đã chú ý đến Nhan Ninh ngay lập tức.

Hôm nay cô đã thay một chiếc váy ngắn màu trắng, thân váy hoàn hảo tôn lên vòng eo thon gọn, dưới lớp váy xếp tầng phức tạp là đôi chân thon dài trắng nõn.

Nhan Ninh quay đầu nhìn thấy anh, đôi mắt sáng lên, hưng phấn chạy đến trước mặt anh xoay một vòng, nhấc váy khoe chiếc váy mới của mình.

Cô chớp đôi mắt trong veo long lanh, đáy mắt ánh lên gợn nước lấp lánh, đôi môi hồng hào mang màu sắc quyến rũ, khiến người ta có cảm giác muốn hôn xuống.

Trong lòng Tần Dục bỗng nhiên rung động, không kìm được đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại mịn màng trên má cô.

Lúc này anh đột nhiên ý thức được điều gì đó, tay cứng đờ đổi hướng, xoa đầu cô.

... Quả nhiên là mèo nhỏ yêu tinh.

Suýt chút nữa bị cô làm loạn tâm trí.

"Ừ, đẹp."

Anh thu tay về, đáy mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt.

Nhan Ninh lúc này mới hài lòng ngồi xuống.

Bữa sáng hôm nay là mì chay.

Mấy người đang ngồi ăn mì thì Tô Thiên Tuyết và Dư Thụ lần lượt bước vào nhà ăn.

Chỉ có điều Dư Thụ đang cười toe toét đuổi theo Tô Thiên Tuyết phía trước nói: "Đừng giận nữa, Thiên Tuyết, anh bảo đảm tối nay nhất định sẽ ngủ ngoan!"

Tô Thiên Tuyết vốn dịu dàng hôm nay lại khó có khi lạnh mặt: "Đừng ngủ ngoan nữa, tối nay anh tự tìm phòng ngủ đi."

Dư Thụ chú ý đến ánh mắt của Nhan Ninh và những người khác, có chút ngại ngùng cười cười, lại đuổi theo Tô Thiên Tuyết đi về phía trước: "Chủ yếu là anh cũng không kiểm soát được, ngủ say rồi mà, xin lỗi Thiên Tuyết, tha lỗi cho anh đi..."

Hai người đi qua, Ứng Thiên Tiếu mới kinh ngạc nhỏ giọng nói: "Thì ra hai người kia là một đôi à."

Nhan Ninh nghiêng đầu, khó hiểu hỏi Ứng Thiên Tiếu bên cạnh: "Tại sao, họ, ngủ cùng nhau?"

Ứng Thiên Tiếu ngẩn ra: "Cặp đôi nhỏ gì đó, ngủ cùng nhau, chẳng phải rất bình thường sao?"

Cặp đôi nhỏ, rất bình thường.

Nhưng anh em, không được.

Nhan Ninh đột nhiên nhìn về phía Tần Dục.

Cô không muốn làm em gái, cô muốn trở thành cặp đôi nhỏ với Tần Dục, có thể ngủ cùng nhau.

Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Nhan Ninh, Tần Dục: "..."

Không biết tại sao, Tần Dục dường như có thể hiểu được ý của cô từ ánh mắt đó.

Con mèo nhỏ này, trong đầu đang nghĩ gì vậy.

Ở trong căn cứ mấy ngày, Dư Thụ đã chuẩn bị xong, đích thân tiễn bốn người họ ra khỏi kết giới.

"Mật độ zombie trong bệnh viện không phải là thứ mà những con trên đường có thể so sánh được, nếu không được thì bỏ cuộc đi, mạng sống là quan trọng nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-31-tien-vao-benh-vien-zombie.html.]

Dư Thụ dặn dò bọn họ rất nghiêm túc, ánh mắt lại chuyển sang Tô Lăng: "A Lăng, chị gái em còn chưa biết chuyện này, em nhất định phải cẩn thận, nếu không anh không có cách nào ăn nói với chị gái em."

"Biết rồi biết rồi, em là ai chứ, em có thể xảy ra chuyện sao?" Tô Lăng không quan tâm nhướng mày, "Bọn em đi đây, anh quay về đi."

Khi Nghiêm Thừa Uyên lái xe chở bốn người họ rời khỏi kết giới, anh ta còn tưởng rằng Tô Lăng cần phải làm gì đó, ví dụ như mở một cái lỗ giống như Nhan Ninh.

Nhưng kết giới như thể không tồn tại, khi xe đi qua kết giới, bức tường trong suốt hình lưới chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Nghiêm Thừa Uyên hiểu ra, đi ra ngoài từ bên trong không cần phải giải trừ kết giới.

Sau khi rời khỏi kết giới, rất nhanh đã có zombie lang thang chú ý đến sự tồn tại của bọn họ, bước chân cứng ngắc đi về phía bọn họ.

Càng lái xe về phía trước, số lượng zombie đuổi theo phía sau xe càng lúc càng nhiều.

Tốc độ xe cũng càng lúc càng nhanh, Tô Lăng thành thạo chỉ huy Nghiêm Thừa Uyên: "Phía trước rẽ trái, đi thẳng đến cuối đường rồi rẽ phải."

Không ngờ vừa rẽ trái bọn họ đã đ.â.m phải mấy con zombie, Nghiêm Thừa Uyên cắn răng, trực tiếp đạp ga, những con zombie đó lập tức bị đ.â.m bay, nặng nề đập vào kính chắn gió.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Lực va chạm mạnh khiến kính chắn gió vốn đã có vết nứt vỡ tan tành!

Mất đi sự bảo vệ của kính chắn gió, lập tức có zombie bám vào cửa sổ xe, cố gắng trèo vào từ cửa sổ trước.

Nghiêm Thừa Uyên một tay điều khiển vô lăng, anh ta cắn chặt răng, vừa định lấy s.ú.n.g ra giải quyết những con zombie này, thì zombie đột nhiên bị thứ gì đó vô hình xuyên qua đầu, sau đó bị gió mạnh thổi bay!

Không kịp nghĩ đây là dị năng của ai, Nghiêm Thừa Uyên lái xe né tránh trái phải trên con phố đầy zombie, đầu xe đã bị hỏng hơn phân nửa, hệ thống liên tục báo động.

Anh ta phải cố gắng tránh va vào zombie một lần nữa, đừng để xe hỏng trước khi đến bệnh viện.

Lái xe đến cuối đường, Tô Lăng hét lớn: "Phía trước rẽ phải!"

Nghiêm Thừa Uyên đánh lái sang phải, cuối cùng cũng nhìn thấy tòa nhà bệnh viện màu trắng trong tầm mắt.

Theo sự chỉ dẫn của Tô Lăng lái xe đến lối vào tòa nhà bệnh viện, bốn người nhanh chóng xuống xe xông vào bệnh viện, thuận tay khóa cửa bệnh viện lại.

Hàng trăm con zombie ùa tới, "ầm" một tiếng đập vào cánh cửa bệnh viện kiên cố, cánh cửa bị zombie đập mạnh, không ngừng có bụi trắng rơi xuống.

Nghiêm Thừa Uyên nhíu mày: "Cánh cửa này không chịu nổi đâu?"

Tô Lăng lại lạnh lùng nói: "Thay vì quan tâm đến cánh cửa, chi bằng nhìn phía sau anh đi."

Nghiêm Thừa Uyên quay đầu lại, lập tức sởn gai ốc, sảnh bệnh viện rộng lớn vậy mà chật kín người đang di chuyển, thoạt nhìn cứ như khu du lịch bị chen chúc ngày lễ.

Nhưng nhìn kỹ, toàn bộ đều là zombie.

Có zombie mặc quần áo bệnh nhân, có zombie mặc áo blouse trắng, còn có zombie mặc đủ loại quần áo thường ngày.

Tất cả zombie đều như sói đói nửa tháng, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Nghiêm Thừa Uyên cẩn thận lùi lại nửa bước, sử dụng dị năng tạo ra một khẩu s.ú.n.g tiểu liên MP5 trên tay phải.

Số lượng zombie ở mức độ này, không phải là thứ mà anh ta có thể đối phó bằng một khẩu s.ú.n.g lục.

"Sao chúng, không động đậy?" Nhan Ninh tò mò hỏi.

Nghiêm Thừa Uyên mới phát hiện ra điều bất thường.

Đúng vậy, tại sao những con zombie này chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ, mà không giống những con zombie khác lao về phía bọn họ?

"Đương nhiên là vì tôi rồi," Tô Lăng có chút đắc ý nói, "Tôi dùng kết giới bao bọc mọi người, có thể ngăn cách cảm giác của zombie, nhưng bây giờ tôi có một tin tốt và một tin xấu, mọi người muốn nghe cái nào trước?"

Loading...