Dư Thụ nhìn bọn họ với vẻ trầm ngâm, Nhan Ninh có thể mở kết giới của A Lăng, chắc chắn là có dị năng đặc biệt, nhưng anh ta không ngờ Tần Dục và Nghiêm Thừa Uyên cũng đồng ý ra ngoài.
Hơn nữa sắc mặt của những người đồng đội khác cũng không có gì bất thường, thậm chí không có ai lên tiếng khuyên can, chứng tỏ hai người này không phải là đang ra vẻ, mà rất có thể là có thực lực rất mạnh.
Biết đâu bọn họ cũng là dị năng giả.
Lần này đúng là trúng số độc đắc rồi.
Dư Thụ cong mắt cười vô cùng vui vẻ: “Quyết định vậy đi, vậy mọi người có thể ra ngoài tìm các loại thuốc men được không?”
“Thuốc men?” Nghiêm Thừa Uyên nhíu mày.
“Trong thời tận thế bị thương là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng chúng tôi gần như không có thuốc dự trữ, ngay cả cảm cúm sốt cũng không có cách nào chữa trị,” Dư Thụ cúi đầu nói nhỏ, “Trong thị trấn đúng là có một bệnh viện, nhưng mức độ nguy hiểm… mọi người cũng biết đấy.”
Lúc này, một giọng nói thiếu niên lạnh lùng đột nhiên chen vào.
“Dư Thụ, anh muốn để mấy người họ đi chịu c.h.ế.t sao?”
Nhan Ninh quay đầu lại nhìn, Tô Lăng đang đứng cách đó không xa, cau mày nói: “Tình hình của bệnh viện đó, anh cũng rất rõ ràng mà.”
Vẻ mặt Dư Thụ có chút bất đắc dĩ: “Anh đương nhiên biết là nguy hiểm, nhưng cũng không thể cứ mãi không đi được chứ.”
Tô Lăng im lặng một lúc, hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai em đi cùng bọn họ.”
Dư Thụ ngẩn người: “A Lăng, chị gái em sẽ không để em…”
Nhưng lời anh ta còn chưa nói hết đã bị Tô Lăng cắt ngang: “Vậy thì đừng nói cho chị ấy biết.”
Nói xong, Tô Lăng không cho Dư Thụ cơ hội nói chuyện, quay đầu bỏ đi thẳng về phòng.
Nhan Ninh chớp mắt: “Chị gái?”
“Chị gái của Tô Lăng, Nhan Ninh cũng quen rồi đấy,” Dư Thụ cười cười, “Chính là Tô Thiên Tuyết.”
Nhan Ninh có chút kinh ngạc, Tô Thiên Tuyết và Tô Lăng vậy mà là chị em sao?
Tính cách… hoàn toàn khác nhau.
Sau khi quyết định chuyện đi bệnh viện xong, việc còn lại là phân chia phòng, sáu người ba phòng, hai người một phòng.
“Vậy Nhan Ninh ở chung phòng với Trình Khả Di nhé, đều là con gái, mọi người cũng tiện hơn,” Ứng Thiên Tiếu đưa một chiếc chìa khóa cho Nhan Ninh, “Tôi ở chung với anh Dục, Nghiêm Thừa Uyên ở chung với Từ Khoa.”
Đều là người quen ở chung, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Nhan Ninh nắm chìa khóa nhìn về phía Trình Khả Di.
Trình Khả Di cũng đang nhìn cô, sau đó nở nụ cười dịu dàng: “Nhan Ninh, đừng lo lắng, chị sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Nhan Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng Trình Khả Di không thích mình.
Dư Thụ thấy bọn họ đã phân chia phòng xong, đang định rời đi thì Tần Dục lại gọi anh ta lại: “Dư Thụ, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
Dư Thụ dừng bước: “Ừ, anh nói đi.”
“Thức ăn ở nhà ăn có thể thêm thịt không?” Tần Dục không vòng vo, thẳng thắn hỏi.
Dư Thụ vừa nghe là hiểu ngay, hôm nay anh ta nghe Tô Thiên Tuyết nhắc đến, hình như Nhan Ninh hoàn toàn không có hứng thú với rau, chỉ muốn ăn thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-29-am-muu.html.]
Tần Dục đúng là một người anh trai chiều em gái.
Nhưng mà…
“Tôi đương nhiên cũng muốn mọi người đều được ăn thịt, nhưng hiện tại thịt dự trữ của chúng tôi không có nhiều như vậy,” Dư Thụ có chút khó xử, “Tuy rằng cũng có kế hoạch làm ao cá hoặc rào một khu vực để nuôi gia cầm, nhưng những việc này không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành được.”
“Tôi có thể cung cấp.” Ánh mắt Tần Dục sâu thẳm, không hề do dự.
Dư Thụ kinh ngạc nhìn anh: “Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, căn cứ của chúng tôi có 84 người, một bữa ăn sẽ tiêu thụ hết bao nhiêu thịt, anh có biết không?”
“Tôi biết.”
Giọng nói của anh lạnh nhạt, cứ như đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt đối với anh.
Dư Thụ ngẩn người, sau đó cười lớn: “Nếu anh có thể cung cấp thì tôi đương nhiên là rất vui rồi, có thể để mọi người đều được ăn thịt, tôi còn phải cảm ơn anh nữa.”
Trong mắt Tần Dục thoáng qua một tia ý cười khó nhận ra: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Còn Nhan Ninh lúc này đang quan sát căn phòng mới của mình.
Căn phòng rộng khoảng mười mấy mét vuông, bên trong chỉ có một chiếc giường tầng bằng thép và một cái bàn, trông có vẻ hơi sơ sài.
Nhưng cửa sổ rất lớn, có thể nhìn thấy khung cảnh xa xăm trong thị trấn qua cửa sổ, thị lực của Nhan Ninh rất tốt, thậm chí có thể nhìn thấy những con zombie đang lang thang bên ngoài kết giới.
Dưới sự bảo vệ của kết giới, nơi này quả thực rất an toàn.
Chẳng trách những người sống ở đây đều cười vui vẻ như vậy.
“Nhan Ninh, em muốn ngủ giường trên hay giường dưới?” Trình Khả Di hỏi cô, sau đó lại cười nói, “Ngủ giường dưới thì tiện hơn, cũng không cần trèo thang, em ngủ giường dưới nhé.”
Nhan Ninh ngoan ngoãn gật đầu, đối với cô thì giường nào cũng như nhau.
Trên giường tầng được ghép bởi mấy tấm ván gỗ phẳng làm thành giường, bên trên trải một lớp chăn mỏng, có lẽ là sợ giường quá cứng, Tô Thiên Tuyết còn đặc biệt ôm thêm hai chiếc chăn cho bọn họ.
Đối với người dân trong thời tận thế, có một nơi để ngủ yên ổn đã là rất tốt rồi, nên Nhan Ninh vô cùng hài lòng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Sau khi rửa mặt đơn giản xong, Trình Khả Di leo lên giường trên, cô ta thò đầu ra lén lút quan sát Nhan Ninh bên dưới, ánh mắt dừng lại trên túi áo khoác mà Nhan Ninh cởi ra.
Suốt dọc đường, Trình Khả Di không chỉ một lần phát hiện Nhan Ninh thường xuyên lấy đủ thứ đồ ăn ra từ trong túi.
Thể tích của những món đồ ăn đó đáng lẽ phải lớn hơn nhiều so với thể tích của túi áo khoác mới đúng.
Cô ta không biết những người khác là thật sự không biết hay là giả vờ không biết.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, chiếc túi đó chắc chắn có gì đó mờ ám.
Lỡ như là không gian tùy thân gì đó…
Trong mắt Trình Khả Di lóe lên một tia sáng.
…
Nhan Ninh nằm trong chăn ấm áp, không biết tại sao lại nhớ đến lúc trước khi còn là mèo con có thể không chút kiêng kị cuộn tròn trong lòng Tần Dục ngủ.
Bây giờ biến thành người rồi, tuy rằng vẫn có thể ôm ấp anh, nhưng con người hình như rất chú trọng việc nam nữ khác biệt, cho dù là anh em cũng không thể ngủ chung.
Rõ ràng lúc cô còn là mèo, mọi người đều không quan tâm đến giới tính, đều chen chúc ngủ cùng nhau.
Nghĩ như vậy, thật sự không biết hóa thành hình người là chuyện tốt hay chuyện xấu.