Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 23: PHÁT HIỆN ZOMBIE BẰNG MÙI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-23 16:58:50
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Là mùi gì thế nhỉ, thơm quá đi...

Trong tầm nhìn mơ hồ, Triệu Phổ thấy một cô gái đang giơ gậy bóng chày về phía mình, nhưng trong đầu hắn ta chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất ——

Ăn thịt cô ta...

Ăn thịt cô ta!

"Bùm" một tiếng, Triệu Phổ đã biến thành zombie bay ra ngoài, đập vào tường, m.á.u me b.ắ.n tung tóe.

Trong siêu thị lại chìm vào yên lặng.

Nhan Ninh cúi đầu nhìn cây gậy bóng chày dính đầy máu, đi đến trước mặt Ứng Thiên Tiếu, nhét cây gậy vào tay anh ta.

Lỡ làm bẩn rồi, Ứng Thiên Tiếu sẽ không giận chứ?

Nhan Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, sờ sờ túi, lấy ra một gói khăn giấy đưa cho anh ta.

Ứng Thiên Tiếu: "..."

...Cũng không cần phải chu đáo như vậy.

Cô quay đầu nhìn về phía đám đông đang đứng xem, lại phát hiện không biết từ lúc nào Nghiêm Thừa Uyên cũng đã đến, anh ta đang kinh ngạc nhìn mình.

Nhan Ninh bước nhanh về phía đó vài bước, lại phát hiện những người khác trong đám đông đều vô thức lùi lại một bước.

? Sao vậy?

Ngơ ngác đi đến trước mặt Nghiêm Thừa Uyên, Nhan Ninh lại nở nụ cười: "Tôi, tôi giải quyết xong rồi."

Nghiêm Thừa Uyên cụp mắt xuống, bất đắc dĩ cười: "Em lợi hại như vậy, giờ thật sự không biết là ai bảo vệ ai nữa."

Tất nhiên là cô bảo vệ mọi người rồi.

Nhan Ninh chớp chớp mắt, tìm kiếm bóng dáng Tần Dục, Nghiêm Thừa Uyên giơ tay chỉ: "Kia kìa."

Cô nhìn theo hướng anh ta chỉ, Tần Dục đang đứng bên cạnh kệ hàng bị đổ, quan sát hai con zombie dưới đất.

Nhan Ninh tò mò đi tới.

Đầu của hai con zombie đã bị phá hủy hoàn toàn, cảnh tượng rõ ràng có chút khó chịu, cô không biết Tần Dục đang nhìn gì.

"Nhan Ninh, em phát hiện ra chúng như thế nào?" Tần Dục khẽ hỏi cô.

Lúc anh đang thảo luận kế hoạch rời đi với Nghiêm Thừa Uyên, anh đã chú ý thấy Nhan Ninh cứ đi loanh quanh trong siêu thị, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó một cách vô định.

Nếu không đoán nhầm, Nhan Ninh chính là đang tìm người phụ nữ này, một người đã bị nhiễm bệnh.

"Mùi," Nhan Ninh trả lời ngắn gọn, "Zombie, có mùi."

Ánh mắt Tần Dục dần trở nên u ám: "Nghĩa là, khi người bị nhiễm sắp biến dị, em có thể ngửi thấy mùi?"

Nhan Ninh gật đầu.

Mặc dù đôi khi ở xa mùi sẽ nhạt đi, rất khó để bắt được, nhưng khi đến gần nhất định có thể ngửi thấy.

Tần Dục cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi cảm xúc trong mắt, khiến người ta không nhìn rõ.

Liên tiếp xuất hiện người bị nhiễm bệnh, mọi người trong siêu thị đều có chút hoang mang, cộng thêm việc Nghiêm Thừa Uyên, người đảm nhận vai trò vũ lực, muốn rời đi, nhất thời cả siêu thị đều vang lên tiếng thở dài.

Không ít người hối hận về quyết định ban ngày, lại một lần nữa bày tỏ quyết tâm muốn đi cùng Nghiêm Thừa Uyên, nhưng bị anh ta từ chối.

"Bên ngoài chỉ nguy hiểm hơn trong siêu thị, nếu ngay cả môi trường tương đối an toàn như thế này mà có người nhiễm bệnh cũng khiến các người sợ hãi, ra ngoài chỉ có c.h.ế.t nhanh hơn."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Người đến không phục, chỉ vào Trình Khả Di: "Vậy tại sao có thể dẫn cô ta đi! Cô ta còn nhát gan hơn tôi nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-23-phat-hien-zombie-bang-mui.html.]

Nghiêm Thừa Uyên nhìn Trình Khả Di.

Trình Khả Di sợ bị bỏ lại, lập tức lớn tiếng phản bác: "Tôi không sợ! Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, luôn kiên quyết muốn đi theo Thừa Uyên!"

Người đến không nói nên lời.

Hối hận, bây giờ chính là hối hận sâu sắc, biết thế ban ngày đã nên kiên quyết hơn một chút.

Cuối cùng, Nghiêm Thừa Uyên chỉ mang theo Từ Khoa và Trình Khả Di, những người khác đều ở lại siêu thị này.

Lúc chuẩn bị rời đi, Nghiêm Thừa Uyên không mang theo bất kỳ thức ăn và nước uống quý giá nào, chỉ bảo Từ Khoa chuyển một ít đồ dùng sinh hoạt lên chiếc xe tải nhỏ đậu bên ngoài trung tâm thương mại.

Điều này khiến những người nghi ngờ anh ta sẽ mang đi rất nhiều vật tư cảm thấy xấu hổ trong lòng.

Thậm chí còn có người chủ động nhét thức ăn cho anh ta.

"Không ngờ anh Uyên lại nghĩa khí như vậy, tôi còn nghi ngờ anh trước đó, tôi, tôi xin lỗi anh!"

Nghiêm Thừa Uyên: "..."

Sao nghe câu này anh ta lại không vui chút nào nhỉ.

Trình Khả Di nhìn hai gói mì tôm đơn độc trong tay, muốn nói lại thôi.

Không phải chứ, Nghiêm Thừa Uyên thật sự không mang theo thức ăn sao?

Vậy sau này họ ăn gì?

Cô ta đột nhiên hơi hối hận vì đã đi theo, nhưng lời đã nói đến nước này, cô ta cũng không mặt mũi nào để rút lại.

Sau khi chuyển hết đồ dùng sinh hoạt vào trong, Tần Dục đóng cửa khoang xe tải: "Xe của chúng ta không đủ chỗ cho nhiều người như vậy, phải tìm thêm hai chiếc xe nữa mới được."

Nghiêm Thừa Uyên phấn chấn hẳn lên: "Tôi có xe, đi theo tôi."

Tần Dục và Nghiêm Thừa Uyên ngồi ở hàng ghế trước lái xe, những người khác ngồi trong khoang xe đóng kín, nhìn tình hình bên ngoài qua khe hở của khoang xe.

Trên đường phố có thể thấy zombie đang lang thang khắp nơi, số lượng vẫn còn rất nhiều, nhưng hầu hết đều di chuyển chậm chạp, trông không khó đối phó.

Sau khi lái xe xuyên qua một loạt các tòa nhà thấp tầng cũ nát, họ đến một cái sân dường như đã bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm.

Xe của Nghiêm Thừa Uyên đậu ở góc sân này, là một chiếc SUV màu đen.

Có lẽ vì vị trí này tương đối khuất nên khi mọi người tìm thấy chiếc xe này, xe vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị hư hại.

"Vậy chiếc xe này có thể chở bốn người, xe tải nhỏ chở hai người," Ứng Thiên Tiếu thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng không cần phải chen chúc trên xe tải nhỏ nữa."

Trình Khả Di đảo mắt: "Vậy... ai ngồi xe này?"

Mấy người tụ tập lại thảo luận.

Nghiêm Thừa Uyên đứng phía sau, nhân lúc mọi người đều đang chú ý đến xe, anh ta lấy ra một chiếc chìa khóa màu đen, đưa cho Nhan Ninh.

Nhan Ninh khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Đây là chìa khóa kho hàng của siêu thị," Nghiêm Thừa Uyên hạ giọng nói với cô, "Tần Dục đã nói với tôi, em có không gian trữ đồ, lát nữa em đi cùng Tần Dục lấy hết đồ trong kho ra."

Nhan Ninh chớp mắt, có chút kinh ngạc.

Còn có kho hàng của siêu thị nữa sao?

Vậy lúc nãy những người ở siêu thị tiễn Nghiêm Thừa Uyên đi, từng người một vừa xấu hổ vừa áy náy.

Kết quả Nghiêm Thừa Uyên giấu cả kho vật tư mà không nói cho họ biết.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Loading...