Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-08-26 20:05:36
Lượt xem: 106

"Ừ.' Cận Lạc Bạch khẽ gật đầu, theo thói quen lấy ra một điếu thuốc, ấn bật lửa xuống, một đốm lửa đỏ tươi nhảy múa trước khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu ánh lửa, nhưng không biết vì sao anh bỗng nhiên tắt lửa, t.h.u.ố.c lá kẹp ở ngón tay thon dài thưởng thức, không châm cũng không hút.

Vừa rồi lúc cô giằng co với Đậu Văn Quang, bên cạnh cô nói không chừng đã đứng đầy dị năng giả xoa tay, mặc dù cô có lòng tin đánh nhau với Đậu Văn Quang, nhưng những dị năng giả không nhìn thấy này, thật sự vướng bận. Có lẽ cô còn chưa động thủ, đao đã đ.â.m vào n.g.ự.c cô.

"Đúng rồi, anh làm sao phát hiện ra?" Tống Đại hỏi.

Tư liệu lúc trước của Cận Lạc Bạch chỉ nói có một dị năng giả ẩn thân, nhưng không nói ẩn thân còn có phạm vi che đậy, nói rõ đây là anh ta sau khi viết tư liệu rôi mới phát hiện.

Cận Lạc Bạch hơi nghiêng người về phía cô, trâm hương màu đen xen lẫn cay đắng đánh úp lại: "Tinh thân do thám. Đó là do tôi vô tình phát hiện, Đậu Văn Quang không sợ hãi phần lớn chính là vì tên ẩn thân này, anh ta có thể che Đậu Văn Quang vào trạng thái ẩn thân, ra vào hạch tâm chính thức, khống chế vũ khí cỡ lớn, đều dễ dàng."

Môi mỏng của anh ta khẽ nhúc nhích, ngón tay thon dài kéo kéo áo sơ mi vốn đã có chút lộn xộn, trên mặt rụt rè lạnh lùng mang theo một tia mệt mỏi: "Lúc phát hiện người ẩn thân tôi còn đang ở giai đoạn sơ cấp, máy dò này cũng chưa phát minh ra, vì đề phòng bọn họ, tôi chỉ có thể không ngừng phóng thích dị năng đi thăm dò."

Tống Đại rốt cục hiểu được vì sao Cận Lạc Bạch hiện tại nghiện t.h.u.ố.c lá nghiện rượu đều nặng như vậy, một Đậu Văn Quang cấp S, một dị năng giả có thể ẩn thân trong phạm vi, đám người này muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta, g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ chính phủ dễ dàng.

Anh ta thời thời khắc khắc căng thẳng tâm tình, không có chút không gian thả lỏng nào, bên người không ai có thể giúp anh ta phân ưu, anh ta thậm chí ngay cả ngủ cũng không dám, sợ kẻ địch thừa dịp anh ta thả lỏng nhất cho anh ta một kích trí mạng, nếu như không dựa vào cồn cùng t.h.u.ố.c lá giảm bớt áp lực, người sẽ điên rồi.

Tống Đại hơi lui về phía sau, cách ra một ít khoảng cách với anh ta, trở lại Sở Cảnh Hòa bên người, cũng không có trả lời anh ta.

"Tôi có thể g.i.ế.c Đậu Văn Quang." Cô lắc ly rượu hơi tới gần anh ta thấp giọng nói, trong cay đắng xen lẫn mùi t.h.u.ố.c lá lại đánh úp lại.

"Giúp tôi đánh thức dị năng hệ hỏa của tôi." Tống Đại nói.

"Cô muốn cái gì?" Ngón tay trắng Cận Lạc nắm chặt ly rượu, nhìn khuôn mặt cô chậm rãi tới gần, yết hầu hơi lăn, ánh mắt lạnh lẽo lại đối diện với Sở Cảnh Hòa, ánh mắt giao nhau như đao kiếm va chạm lau đi mấy đốm lửa b.ắ.n tung tóe.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở hơi siết chặt của Cận Lạc Bạch, quả nhiên, anh ta không từ chối được hấp dẫn này.

Cận Lạc Bạch hơi hít một hơi, lông n.g.ự.c tràn đầy mùi cơ thể của cô: "Hình như cô rất hận Đậu Văn Quang, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?"

Tống Đại rót hai chén rượu, đưa một ly trong đó cho anh ta, trong ánh rượu chập chờn, cô nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của Cận Lạc.

Cận Lạc Bạch che giấu cảm xúc trong đáy mắt, đưa tay chạm nhẹ ly rượu của cô, phát ra giọng nói trong trẻo: "Hợp tác vui vẻ."

Âm thanh bọn họ nói chuyện rất nhẹ, cho nên Cố Dực ở bàn tròn đối diện cũng không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, anh ta còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Đậu Văn Quang, lén hỏi Hoắc Bình: "Cho nên bọn họ thật sự không tính là vợ chông hợp pháp đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-ap-den-dung-hong-cuop-duoc-vo-cua-toi/chuong-117.html.]

Hoắc Bình cúi đầu nhẹ nhàng cười, độ cong nhô lên buộc chặt màu lúa mì cơ n.g.ự.c run lên: "Mạt thế, pháp luật thành một tờ giấy trắng, hợp pháp phi pháp không khác nhau."

Sau khi ăn xong, Trương Phù gọi người đến cất hết thức ăn xuống, Cố Dực Ngu Ngọc Trạch Hoắc Bình đều về tới phòng của mình, hiện tại nơi này chỉ có ba người Cận Lạc Bạch, Tống Đại, Sở Cảnh Hòa.

Tống Đại ngồi ở bên cạnh bàn làm việc của anh ta, hỏi: "Anh muốn làm thế nào giúp tôi đánh thức dị năng hệ hỏa của tôi?"

Cận Lạc Bạch ngồi xuống trước mặt cô, lạnh nhạt nói: "Thả lỏng là tốt rồi."

"Đúng rồi, dị năng tinh thân của anh tiến vào trong đầu tôi, có đọc được trí nhớ của tôi hay không." Đây là vấn đề Tống Đại quan tâm nhất.

Cận Lạc Bạch chậm rãi nói: "Đối với dị năng giả hệ tinh thân mà nói, đọc ký ức của người khác rất nhẹ nhàng, nhưng thường thường dị năng giả đẳng cấp cao có thể cảm nhận được ký ức bị đọc, từ đó sinh ra mâu thuẫn phản kháng ý thức tôi xâm nhập vào thân thể họ. Cho nên nếu như cô không muốn, tôi rất khó đọc ký ức của cô."

"Vậy thì tốt."

Tống Đại thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại, tận lực thả lỏng thân thể của mình dựa vào lưng ghế.

Giờ phút này bên tai cô chỉ có thể nghe được âm thanh ngón tay thon dài của Cận Lạc Bạch nhẹ nhàng chạm vào bàn ăn nặng nề, âm thanh thong thả mà lại có quy luật, giống như chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng lung lay trong tay bậc thây thôi miên trong phim.

Gió vòng quanh cô tự do bay múa như là cảm ứng được cái gì, hướng ngọn lửa vọt tới, muốn tiếp tục khống chế nó, nhưng Tống Đại đầu ngón tay móc một cái, gió liền giống như tơ lụa mềm mại bị cô móc trở về.

Bất tri bất giác, dẫn theo cô đi tới một không gian trống trải thuần trắng, ở góc không gian này, một chuỗi vòng cổ ngọc lục bảo lắng lặng nằm trên mặt đất. Bên cạnh là một cỗ lốc xoáy mini như khói trắng, càng không ngừng quay về tại chỗ, khói thuốc tản ra như làn váy mờ mịt.

Tống Đại vươn tay, gió lốc trong nháy mắt biến thành gió nhẹ tơ tằm có ý thức, từ đầu ngón tay của cô quấn quanh mà lên, phất qua toàn thân của cô, thổi lên tóc của cô, giống như là đang chơi đùa với cô.

Trong đôi mắt của cơn bão trắng tinh khiết này, cô dường như nhìn thấy một chút màu đỏ yếu ớt, đó chính là ngọn lửa nhỏ bị dị năng hệ gió khắc chế, so với ngọn gió tùy ý, ngọn lửa này nhỏ bé gầy yếu, dường như giây tiếp theo sẽ bị gió thổi tắt.

Cận Lạc Bạch dẫn theo cô ngừng lại, anh ta dừng lại tại chỗ không hề tới gần, nhưng mà ý thức Tống Đại lại không tự chủ được đi vào nó.

Gió vừa đi, ngọn lửa nhỏ vẫn bị nó áp chế trong nháy mắt nhảy lên trên, lửa hơi lủi động.

Chỉ chốc lát sau, cô cũng cảm giác được trong đầu của mình giống như ngâm vào một mảnh ấm lạnh, loại cảm giác này rất thoải mái, giống như mưa ướt át nhẫn nhụi, nhưng cô có thể cảm giác được cỗ ấm lạnh này, cùng tư duy của cô sinh ra va chạm chính là Cận Lạc Bạch, bọn họ ở trong đầu của cô sinh ra gút mắc, mang theo cô càng không ngừng ngao du trong đầu ý thức, không có bất kỳ gánh nặng nào giống như một hạt giống bồ công anh bồng bênh nhẹ nhàng không gió nổi lên, dạo bước phiêu du vô địch.

Quả nhiên giống như tiến sĩ Ngô nói, là dị năng hệ phong đang áp chế hệ hỏa.

Bởi vì tao ngộ khi còn nhỏ, cô vốn sợ lửa, về sau tận thế nhiệt độ cao, cô gần như bị nóng bức như lửa thời tiết tươi sống nướng chết, đối với lửa càng thêm mâu thuẫn, bởi vì cô khát vọng mà sinh ra hệ phong, nó cảm nhận được chủ nhân đối với lửa bài xích chán ghét, vì vậy toàn lực áp chế hệ hỏa, lúc này mới tạo thành cục diện hiện tại.

Loading...