Phương Nam còn xì xụp hút bát mì, còn Thường Quân đủ kiên nhẫn liên tục :
- Sư phụ đ.á.n.h dấu lên lá bùa , con ngửi thấy mùi thơm mà, còn dính cả một chút bụi mỏng nữa. Thầy phát hiện ai là hung thủ ?
Anh cầm nguyên bát mì hết húp sạch nước trong đó:
- là đến bữa ăn còn con phiền. Được , đúng là đ.á.n.h dấu lên lá bùa bằng bụi phấn mùi. vẻ tên khá tinh ranh, hề đụng đến lá bùa, nên cho dù quanh nhà hát để đ.á.n.h mùi chăng nữa cũng phát hiện ai mùi giống thế.
- Ồ, mũi sư phụ thính như ch.ó . đụng lá bùa thì nó rách ?
- Thật là, đúng là coi thường , cần đụng mà rách bùa của . À, mấy cái thứ chắc bắt đầu phiền con nhỉ? Hôm nay qua ngôi chùa , tiện thể xin cho con một thứ.
Nói Phương Nam lôi trong túi một chiếc vòng tay, đó một quả chuông bạc nhỏ đưa cho cô:
- Bảo bối khá là lợi hại đấy, con đeo tay hề mất tính thẩm mỹ. Trụ trì ở đó là chỗ quen với sư phụ nên mới nhờ ông cho món bảo bối . Ít nhất đám cô hồn một khi thấy tiếng chuông sẽ dám phiền con nữa. mà nó một điều kị là khi tắm nhớ cởi nó .
Phải công nhận chiếc vòng tay thẩm mỹ hơn những thứ đồ mà Bình Nguyên đưa cho cô:
- Chắc sư phụ đến đó chỉ xin mỗi cái vòng tay nhỉ?
- là giấu con chuyện gì. Trụ trì kể năm đó trưởng đoàn kịch đến xuất gia, đó ông thường tụng kinh để siêu thoát cho những c.h.ế.t . Có một điều đặc biệt là, hiểu ông chiếc xương đùi của bà hai, chiếc xương mài dũa thành một vật nhọn, khi ông c.h.ế.t dặn những đồ nếu trong trường hợp bất đắc dĩ, chiếc xương đó là thứ phá hủy chiếc mặt nạ, nhưng nếu những linh hồn sẽ thể nào siêu thoát vì ông vẫn những hãy tiếp tục giúp họ siêu thoát.
- Vậy giờ dùng chiếc xương đùi đó ?
Chiếc xương đó vẫn luôn cất giữ cẩn thận tại chùa, đó cũng còn những tin đồn về chiếc mặt nạ nữa, nên các nhà sư cũng nghĩ đến chuyện phá hủy nó. Họ nghĩ lẽ những linh hồn giải thoát. Cách đây ba năm ngôi chùa xảy một vụ hỏa hoạn, chiếc xương cũng vì thế mà cũng còn nữa.
Vậy giờ ?- Thường Quân lo lắng hỏi
- Chiếc mặt nạ hề tự nó thức giấc mà g.i.ế.c , chắc chắn lợi dụng nó. Dù việc quan trọng bây giờ vẫn là tìm kẻ đó càng sớm càng .
- Hay chúng thử điều tra kỹ hơn về chuyện cá nhân của những trong nhà hát . Dù họ cũng là những cợ hội tiếp cận với chiếc mặt nạ nhiều nhất. Con một vô cùng lợi hại. Nếu sư phụ đồng ý, con sẽ nhờ bạn đó việc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-na-da-nguoi/chuong-5.html.]
- Vậy theo ý con . là thêm đồ và trợ lý thấy nhàn hơn . Đáng lẽ nhận đồ từ lâu mới .
Săn tin Khánh Linh khi Thường Quân thuật câu chuyện thì hào hứng kể xiết:
- Cái là nghề của tớ mà, Mạnh cô nương yên tâm.
- Được , Mạnh cô nương ngủ đây. Mong sớm nhận tin vui từ .
Đêm nay là một đêm ngon giấc với cô, đúng là bảo bối của sư phụ đưa công nhận lợi hại. Cô ngủ một mạch đến sáng mà mộng mị gì. Thế nhưng mới mở sách định bài tập thấy Phương Nam gọi điện:
- Quân Quân, nhanh đến nhà hát, một nữa mất mạng.
Hơn 8 giờ sáng, Thường Quân, Ngọc Lan cùng Khánh Linh mặt ở nhà hát, lúc cảnh sát mang t.h.i t.h.ể của nạn nhân , khu vực phát hiện xác c.h.ế.t cũng phong tỏa. Người c.h.ế.t là Phương Chi, rơi từ tầng 5 của nhà hát.
Theo như camera của nhà hát, tất cả đều về 8 giờ tối, đúng là chỉ mỗi Phương Chi thấy ngoài cũng thấy lạ nào .
- Nhà hát cổng ạ?- Thường Quân hỏi
- Có, chỗ đó thì lắp cam vì cổng đó khóa từ lâu cũng ai qua lối đó. Cảnh sát cũng kiểm tra qua hề dấu vết đột nhập từ cửa . Vì trong nhà hát đang lo sợ là từ nó mà .
- Giám đốc, để mang nó đến đồn cảnh sát, vì dù hai thiệt mạng đều mang nó khi xảy chuyện.- Phó giám đốc Hoàng Trạch
- Vậy cũng , nhưng cẩn thận.
Nói Hoàng Trạch nhẹ nhàng ôm chiếc hộp kính khóa chắc chắn chiếc mặt mạ, lúc Phương Nam mới để ý thấy tay một chuỗi hạt bồ đề:
- Ồ, hóa phó giám đốc cũng sùng Phật.
- À, cái hả, vợ mua lễ chùa mua cho khi chuyện ở nhà hát. Cô cứ suốt ngày dặn đeo nó bên .
- Không vợ chùa nào? cũng lễ mà ở đây lạ nước lạ cái nên chẳng chùa nào?
- Chùa Nam Dương ở gần đây. Thấy bảo ở đó cầu duyên thiêng lắm, tranh thủ thử xem. mang cái cho đồn cảnh sát cái