Trước mắt cô bây giờ là bục giảng bàn ghế mà là một sân khấu diễn tuồng, bên là những chiếc ghế đẩu dành cho khán giả. Còn cô là một trong những khán giả đang ở bên . Nhạc bắt đầu nổi, diễn viên từ phái cánh gà chạy , họ diễn vở gì cô cũng rõ, chỉ thấy bến ai cũng vô tay hoan hô đầy phấn khích. Bất chợt những diễn viên hình đó họ đầu rắc rắc xuống chằm chằm cô. Sau đó những khán giả xung quanh mặt mày đang hoan hỉ bỗng xám xịt vô hồn cũng đầu rắc rắc chằm chằm Thường Quân.
Cô giật hoảng loạn, vội chạy bạt mạng, những thây ma cũng nhanh chóng chạy về phía cô. Mọi thứ xung quanh mờ mờ ảo ảo, cô rõ đường nào là đường , chỉ cắm đầu chạy, bất chợt chân hụt một cái, rơi môt gian chật hẹp tối tắm. Cô vùng vẫy hóa bản đang trong quan tài, bên cạnh cô còn cảm nhận đó là một xác c.h.ế.t hôi thối vữa nát. Cô hét lên thật , cô hề mang theo bất kì vật dụng phòng nào. Cô xác c.h.ế.t bóp chặt cổ, mắt cô nhòe , tay chân buông thõng bất chợt giật tỉnh giấc. Hóa giảng viên thấy cô ngủ gật đến tận nơi gọi dậy.
Khi tỉnh dậy mặt mày cô trắng bệt, nhợt nhạt, mồ hôi chảy ướt đẫm khuôn mặt. Có lẽ tình cảnh cô như nên giảng viên đoán cô bệnh trong chỉ bảo nếu mệt quá thì thể về nghỉ ngơi.
Cô họ bắt đầu theo cô,nhưng những vẻ điền hiền lành so với những lẫn cho lắm. Cô trở về phòng nghỉ ngơi , lên giường chợp mắt một lúc, tiện thể xem qua mấy quyển sách mà Phương Nam đưa cho cô. Tầm vài phút cô nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Lần chính cô là kép chính của đoàn kịch, trong đầu cô luôn vang lên những lời hát ma quái rợn . Ngay cả các cử động múa may sân khấu của cô cô cũng chủ . Bây giờ mặt cô đang đeo một chiếc mặt nạ, cảm giác như chiếc mặt nạ đó dính chặt khuôn mặt , hòa một thể tách rời. Sau đó cô cảm nhận một cơn đau ở cổ, chiếc cổ cô bẻ gãy sang bên đó dùng một vật sắc nhọn róc một cách cẩn thận da mặt cô. Cô đau đớn gào thét
- Quân Quân, Quân Quân thế?-Hà Linh bạn cùng phòng kí túc gọi cô ngớt
Cô giật tỉnh giấc mới đó là mơ, mồ hôi đầm đìa
- Mơ thôi, , .- Cô tự trấn an bản
Thường Quân vội lấy điện thoại gọi cho sư phụ
“Đồ , việc gì mà gọi thế?”
“Sư phụ, đang ở , con sẽ đến đó ngay”
“À, một ngôi chùa ở ngoại ô thành phố, chắc chiều nay sẽ về đến thành phố, sẽ qua tìm con luôn”
“Là ngôi chùa mà trưởng đoàn đến ?”
“Ừ, thu hoạch tệ. Vậy nhé”
Phương Nam cúp máy, cô vội lôi mấy thứ linh tinh mà Bình Nguyên đưa cô , đeo hết lên tay cổ để mong phòng đám ma quỷ khi sư phụ cô về.
Điện thoại reo vang, là điện thoại của Nan Nan
“ Chị Nan Nan chuyện gì ạ?”
“Cái đó, cái đó nó xuất hiện, nãy lúc tập kịch, một trong đoàn kịch đeo nó”- giọng Nan Nan run rẩy
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-na-da-nguoi/chuong-4.html.]
“Sao cơ, tìm thấy nó ?”
“Không, hiểu cô nó, bảo cô bỏ nó nhưng cô chịu”
“Cô gì bất thường ”
“Hiện tại thì nhưng khi nào,…, cô như Lý Ái ?”
“Nan Nan bình tĩnh, giờ em sẽ đến đó ngay, cái đó giờ đang ở ?”
“Giám đốc để nó trong lồng kính , nhưng mà còn lá bùa nào cả, chắc sẽ giữ nổi nó mất”
Ba mươi phút Quân Quân mặt ở nhà hát, Nan Nan đón cô với tâm trạng thấp thỏm. Họ một mạch phòng trưng bày, Nan Nan chỉ dám từ xa, Thường Quân gần nó một lượt, rốt cuộc là ai giấu nó thực sự là một con ma ẩn . Cô kỹ lên chiếc hộp kính bên ngoài, rõ ràng khóa cẩn thận. Trên tủ kính một lớp bụi mờ mờ giống như phấn, cô ngửi qua thấy mùi thơm thoang thoảng. Cô khẽ nhéch mép đầy ẩn ý.
Chiếc mặt na vô cùng sinh động, làn da của nó rõ ràng còn vô cùng căng mịn, trắng sáng như da của một cô gái mười tám đôi mươi còn sống. Quả thực bất kì ai cũng chạm thử đó một . Hai bên gò má còn ửng hồng như đ.á.n.h một lớp phấn mỏng. Quả là một mỹ nhân hiếm khó tìm. Ngay cả bản cô khi cũng đeo thử nó một . Bất chợt bên tai cô vang lên tiếng của một phụ nữ:
“Đeo nó . Hí hí”
“Lại đây, đây với nào”
“Đeo nó ”
Thấy cô ngây dại Nan Nan vội vỗ vai cô:
- Thường Quân, em ?”
Cô giật , lắc lắc đầu cho tình táo:
- Không , chắc do sáng nay em dậy sớm thôi.
Cô thấy chiếc hộp khóa cẩn thận:
- À cái đó là do giám đốc lo sợ lấy nó nên một ổ khóa để khóa nó , chỉ ông là chìa khóa.- Nan Nan giải thích
- À, cái mà chị , tên là gì nhỉ?
- Phương Chi, cô là Phương Chi, em gặp hồi sáng đấy.