Mặt Nạ Của Em - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:26:51
Lượt xem: 0
Chu Chính Hiến đè thấp cơ thể xuống, “Vậy sao, anh thấy hình như không phải như thế.”
Hô hấp của anh rất gần, hơi nóng nhẹ nhàng phả trên môi cô làm mặt cô nóng lên.
Lâm Tẫn Nhiễm nghiêng đầu, không nhìn anh, “Đúng vậy, chẳng qua sau đó cô gái kia muốn giành bộ váy đó, Chu Duy Ân mới không lựa lời mà nói bừa.”
Chu Chính Hiến nâng mặt cô lên, lòng bàn tay đặt ở cổ cô, như có như không nhẹ nhàng ma sát, “Mua quần áo tặng Chu Duẫn, em tới làm cái gì?”
Cổ Lâm Tẫn Nhiễm hơi ngứa, bèn duỗi tay kéo tay anh ra, “Bị kéo đến làm người mẫu.”
Tay Chu Chính Hiến bị cô kéo ra, nhưng anh lại không buông ra mà cầm ngược lại tay cô, tay Lâm Tẫn Nhiễm bé hơn nhiều so với tay anh, cứ như thế bị tay anh bao trọn.
“Đừng làm loạn, đây là phòng thay đồ, không phải nhà anh.” Lâm Tẫn Nhiễm nói xong liền nâng chân đá anh, nhưng cô đã quên mình đang mặc váy dài, hai chân lại bị anh mạnh mẽ áp chế, cho nên vừa nhấc chân lên được một nửa thì không nhúc nhích được.
“Chu Chính Hiến, anh đi ra đây cho tôi!” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Chu Duy Ân, sau đó có người tiến lên ngăn anh ta lại.
Mọi người ở ngoài vô cùng ầm ĩ, bên trong Chu Chính Hiến lại làm như không nghe thấy, cụp mắt nhìn đầu gối của người nào ở chỗ đũng quần mình.
Giọng nói của anh khàn khàn, “Ý của em là, ở nhà thì có thể làm loạn?”
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy được hành động bất nhã của mình, cô ho khan hai tiếng, lặng lẽ để chân mình xuống, “Anh không cần thể diện nữa à... Chu tiên sinh, có thể để em đứng lên một chút không?”
“Không thể.” Chu Chính Hiến cụp mắt nhìn xương quai xanh trắng như tuyết của cô... Không thể không thừa nhận, cái váy này rất hợp với cô, màu xanh lộng lẫy được cô phát triển đến mức độ cao nhất.
“Rất đẹp.” Nói xong anh dừng lại một chút, “Nhưng không được mặc cho cậu ta xem.”
Lâm Tẫn Nhiễm mấp máy môi, muốn nói cô mặc không phải cho ai xem nhưng anh lại không cho cô cơ hội mở miệng. Anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi ướt át còn khẽ đảo qua khóe môi.....
Lâm Tẫn Nhiễm: “.......”
Cho dù mặc đẹp, nhưng anh có cần dùng miệng khen ngợi như vậy không?
Chu Chính Hiến chăm chú nhìn cô, dường như mỗi lần thân mật với cô đều cảm thấy không khống chế được, mà đã không khống chế được lại muốn.... Chiếm lấy cô.
Nghĩ thế anh thật sự làm vậy, thời điểm anh cúi xuống lần nữa đã tiến đầu lưỡi trơn bóng vào miệng cô, tìm được cái lưỡi nhỏ nhắn của cô, quấn chặt lấy.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi cứng người lại, cô thật sự không ngờ anh dám làm thế ở đây, nhất thời cô chỉ cảm thấy hơi thở của anh tràn ngập trong khoang miệng, “Anh....”
“Suỵt.” Chu Chính Hiến khẽ ngẩng đầu, anh nhìn cô từ trên xuống, nói, “Đừng phát ra tiếng, bằng không bên ngoài hiểu nhầm anh mặc kệ đấy.”
Lâm Tẫn Nhiễm: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-85.html.]
Anh ngang nhiên kéo cô vào phòng thay đồ, đã thế còn khóa cửa lại một lúc lâu không đi ra, người làm bọn họ hiểu lầm là anh mới đúng!
Lâm Tẫn Nhiễm đang định phản bác, nhưng Chu Chính Hiến đã cúi người hôn tiếp. Một tay anh giữ bả vai cô, một tay khác vốn đang nắm lấy tay cô chậm rãi dọc theo cánh tay cô hướng lên trên, cái váy này không có tay áo, vì thế anh rất thuận lợi mò từ dưới lên đến hõm vai.
Tay anh dừng lại, nhưng lại không an phận để yên đó... Anh bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, giống như trong tay mình là bảo bối, mang theo chút dịu dàng lại có chút trêu ghẹo.
Hô hấp Lâm Tẫn Nhiễm hỗn loạn, trong miệng cô, lưỡi anh điên cuồng chiếm đoạt làm cho cô cảm thấy từ môi đến thân thể đều tê dại, cô cố ý muốn cắn đầu lưỡi anh, nhưng anh lại dễ dàng tránh được, sau đó lại càng điên cuồng hơn.
Lúc này ở ngoài cửa.
“Chu Chính Hiến! Nếu anh còn không ra tôi phá cái cửa này!"
“Anh Chu, anh Chu? Anh làm gì ở bên trong đấy?”
“Này, chuyện gì vậy, Chu Duy Ân, cô ta không phải người tình mới của anh à?”
...
Lâm Tẫn Nhiễm nghe được âm thanh ngoài cửa, da đầu cô run lên, nghiến răng phun ra mấy chữ, “Chu Chính Hiến........”
Có lẽ lòng tốt của anh đột nhiên trỗi dậy, anh buông cô ra. Lâm Tẫn Nhiễm mới có không khí để thở, vội vàng hô hấp. Mà hơi thở của người đè trên người cô cũng trở nên nặng nề.
“Anh, con mẹ nó, có phải điên rồi không?” Lâm Tẫn Nhiễm hít thở không thông, muốn đẩy anh ra, nhưng mà người nọ lại đột nhiên cúi xuống, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã cắn lên cái cổ trắng mịn của cô.
“A!”
Ngoài cửa.
“Fuck, tôi vừa nghe được cái gì?”
“Anh Chu, đừng kích động...”
“Lâm Tẫn Nhiễm! Mẹ nó! Các người không có chìa khóa sao? Mau mở cửa cho ông đây!”
“Chu Duy Ân.... khụ khụ, xin nén bi thương.”
Lâm Tẫn Nhiễm vội đưa tay bịt miệng, mà người nào đó từ cắn đã biến thành mút, hô hấp nóng rực của anh phả lên làn da cô, khiến cho thân thể theo bản năng run lên từng đợt.
Một lúc lâu sau, người chôn ở cổ cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong mắt anh như có đốm lửa, anh nhìn cô, cong môi nói một câu, “Ở bên trong lâu như vậy thì nên có lời giải thích với bọn họ."
Lâm Tẫn Nhiễm: “???”
Cái gì mà giải thích? Trên cổ có dấu hôn thì giải thích cái khỉ gì?