Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-10-17 10:45:21
Lượt xem: 26

Chu Chính Hiến liếc nhìn người nằm trong chăn, không nỡ đánh thức cô dậy.

 

Vì vậy anh vào nhà tắm thay đồ trước, sau khi ra ngoài, anh chứng kiến người trong chăn lăn lộn, nhưng vẫn không có dấu hiệu rời giường.

 

Anh nhìn đồng hồ trên tay một lúc, ngồi xuống bên giường cô. Người trước mặt vùi hết người trong chăn, chỉ để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bên ngoài, cô nhắm mắt lại, lông mi hơi run run.

 

Trái tim Chu Chính Hiến khẽ rung động, đưa tay véo gương mặt cô, "Dậy đi."

 

Trong lúc ngủ mơ, lông mày cô nhíu lại.

 

Chu Chính Hiến mím môi, cúi người xuống, dùng ngón cái đè lên môi cô, "Vẫn chưa muốn dậy à? Xem ra cần phải dùng biện pháp đặc biệt để gọi em rồi."

 

Vừa dứt lời, người phụ nữ vẫn đang nhắm nghiền mắt đột nhiên mở ra, chỉ là trong mắt cô vẫn có chút buồn ngủ.

 

Lâm Tẫn Nhiễm đưa một tay ra, kéo bàn tay đang nắn bóp tay cô, "Em buồn ngủ lắm.”

 

Ừ, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

 

Chu Chính Hiến mỉm cười, "Chu Diễn đang chờ ở bên ngoài, chúng ta ở trong này lâu như vậy, em đoán xem anh ta sẽ nghĩ gì."

 

Lâm Tẫn Nhiễm vừa nhắm mắt lại cố hết sức mở ra, hai người im lặng mặt đối mặt, cuối cùng Lâm Tẫn Nhiễm dưới ý nghĩ “Nếu cô không dậy anh sẽ nghịch mặt cô” của anh, mặt không cảm xúc ngồi dậy.

 

"Đây là quần áo Chu Diễn đưa, đi thay đi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm "Ồ" một tiếng xong nhận lấy, nhưng mà... không nhúc nhích.

 

Chu Chính Hiến quay đầu cầm điện thoại, lúc quay sang nhìn cô, lại thấy cô cứ ngồi như thế mà ngủ.

 

Chu Chính Hiến: "..."

 

Chu Diễn đứng ngoài cửa đợi mãi mà không thấy ai đi ra, anh ta nhìn đồng hồ, haizzz... Lại sắp trễ giờ rồi.

 

Vì vậy cuối cùng anh ta cũng lấy hết dũng khí gõ cửa, "Việc đó... Cũng không còn nhiều thời gian nữa, hai người xong chưa?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm trong phòng bị tiếng đập cửa làm cho giật mình, cô đột nhiên mở mắt, lại trợn to mắt, cô cũng phát hiện người đàn ông ngồi bên cạnh giường, trên tay anh cầm điện thoại giống như đang đọc tin tức, nghe được động tĩnh của cô, lúc này mới xoay đầu lại nhìn cô.

 

Gương mặt dịu dàng, môi mỏng hơi mím, anh giơ tay vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô, trầm giọng nói, "Bị đánh thức à?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm mơ mơ màng màng hỏi, "Phải đi rồi à?"

 

"Ừ, ngủ đủ chưa?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm ho khẽ, hơi xấu hổ nhẹ gật đầu, "Ngủ đủ rồi."

 

"Được." Chu Chính Hiến nhìn mái tóc ngắn lộn xộn của cô, lại giơ tay ra vò vò, "Đứng dậy đi, anh đợi em ở bên ngoài."

 

Lâm Tẫn Nhiễm dừng một lát, ngước mắt nhìn bóng lưng đang đi ra cửa của anh. Anh không tức giận khi thấy mái tóc rối bời của cô.

 

Sáng sớm tóc đã đủ rối rồi, còn vò vò...

 

"À, anh đã đo nhiệt độ chưa, còn sốt không?" Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên hỏi.

 

"Không sao nữa rồi." Lúc Chu Chính Hiến đi ra đến cửa liền nói, "Chắc là bởi vì ngày hôm qua đột nhiên cơ thể bắt đầu nóng nên đổ nhiều mồ hôi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

Lâm Tẫn Nhiễm rửa mặt xong thì bước ra, ở đằng xa, cô nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở bậc thang đang nói gì đó. Lâm Tẫn Nhiễm nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua thì bĩu môi một cái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-80.html.]

"Tẫn Nhiễm, với tốc độ này của cô có khi chúng ta đến muộn thật đó." Chu Diễn thấy cô lập tức trêu chọc.

 

Lâm Tẫn Nhiễm gãi gãi đầu, "Ngại quá, hôm qua tôi ngủ muộn nên hôm nay không dậy được.”

 

Vừa dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm chỉ thấy sắc mặt Chu Diễn thay đổi, "Ừ... Ngày hôm qua ngủ muộn lắm à?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm nghe vậy thì ngước mắt nhìn anh ta, giống cười mà như không phải cười nói, "Biểu cảm gì vậy?"

 

Chu Diễn cười gượng, "Không có gì, khụ khụ, xe dừng trước cửa rồi, đi đến sân bay thôi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Đi thẳng đến sân bay à?"

 

Chu Chính Hiến không cần trở về gặp mặt người kia sao, ít nhất cũng phải tạm biệt.

 

"Đáng lẽ phải vào nhà chú Minh nữa." Chu Chính Hiến hình như biết rõ cô đang nghĩ gì, "Nhưng mà vừa nãy em ngủ, bây giờ qua đó rồi về chắc không kịp."

 

"Ồ."

 

"Nhưng mà như vậy cũng tốt." Chu Chính Hiến đột nhiên nhìn cô nói.

 

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ giật mình, lập tức rời mắt đi. Chắc hẳn anh cũng biết, cô cũng không muốn trở về đó.

 

Hai người đi xuống tầng, Chu Diễn liếc nhìn bóng lưng hai người, buồn bực nói, "Tốt? Tốt cái gì?"

 

Mấy ngày sau.

 

Thủ đô, nhà họ Chu.

 

"Nghe nói Chu Chính Hiến đi Tứ Xuyên cũng dẫn cô đi theo, không phải trước kia anh ta không bao giờ dẫn theo người đi sao, lần này dẫn cô đi lại có chuyện gì xảy ra?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm vừa thu dọn thuốc vừa nhìn Chu Duy Ân đang ở bên trong lải nhải nói, "Cậu nói cái này mấy ngày rồi, có thể yên lặng một tí được không?"

 

Chu Duy Ân hừ lạnh một tiếng, "Có tật giật mình à?"

 

"Ừ, đúng là có tật giật mình đấy." Lâm Tẫn Nhiễm thản nhiên nói.

 

"Thấy chưa, đúng là có tật giật mình thật phải không?" Sắc mặt Chu Duy Ân dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên lại nói, "À đúng rồi Lâm Tẫn Nhiễm, cô đi theo tôi đến một nơi."

 

"Đi đâu?"

 

"Mua đồ." Chu Duy Ân nói, "Hai ngày nữa sinh nhật chị tôi, nhưng tôi đâu biết được chị ấy thích gì, cô là phụ nữ, chắc chắn cô biết rõ hơn tôi, mau giúp tôi đi.”

 

Lâm Tẫn Nhiễm hỏi, "Chu Duẫn sao?"

 

"Đúng rồi, là mẹ của Triêu Triêu đó."

 

"Ừ." Lâm Tẫn Nhiễm đẩy tay anh ta ra, "Đi với cậu thì không có vấn đề gì, chỉ là, người như cậu ngày ngày đều tặng quà cho phụ nữ, giờ lại không biết tặng gì sao?"

 

Mặt Chu Duy Ân khẽ thay đổi, "Nói hươu nói vượn, tôi có bao giờ tặng quà lung tung cho người ta đâu."

 

Lâm Tẫn Nhiễm sau khi nghe xong thì lẳng lặng nhìn anh ta một cái, mới khen ngợi anh ta nói chuyện thành thật, chưa gì mà đã thay đổi rồi.

 

Chu Duy Ân được cô khen xong lập tức trở nên thiếu tự nhiên, lập tức nổi giận, "Được rồi được rồi, trước kia tôi từng tặng người ta rất nhiều đồ, nhưng tôi thề, gần đây ngoại trừ mua đồ cho cô, tôi không tiêu tiền vào những việc như vậy nữa.”

 

"À, thì ra là vậy."

 

"Chính là như vậy!" Chu Duy Ân thẹn quá hóa giận kéo cô ra ngoài cửa, thuận tiện còn vẫy tay với người đằng sau, "Lão Dương, mượn người của ông một chút nhé, lát nữa cháu sẽ đưa cô ấy về."

 

Lão Dương: "..."

Loading...