Mặt Nạ Của Em - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-10-15 17:23:08
Lượt xem: 25
Ngày tiếp theo.
"Lâm Tẫn Nhiễm đâu?" Chu Chính Hiến ngồi xuống bàn ăn.
Chu Diễn đang gặm sandwich, ấp úp nói, "Ra ngoài rồi, cô ấy nói cô ấy muốn đi dạo xung quanh, chuyện đi tế... cô ấy không đi đâu."
Chu Chính Hiến hơi khựng lại, "Cô ấy nói không đi à?"
"Vâng." Chu Diễn nhíu mày, "Có điều như vậy cũng tốt, dù sao đó là Chu Nhiên, cô bé sẽ ghen tị với mấy chuyện này."
"Cái gì?" Chu Chính Hiến ngước mắt nhìn anh ta, "Ý cậu là gì?"
Chu Diễn ngẩn người, không phải chứ, từ trước tới giờ Lâm Tẫn Nhiễm chưa từng đề cập với Chu Chính Hiến về mấy lời anh ta nói hôm đó à? Anh ta cho rằng những biểu hiện khi cô tới đây là ghen tị chứ...
"Chính là... thực ra, cũng không có ý gì."
Chu Chính Hiến đặt đũa xuống, đồ bạc và đồ sứ va chạm với nhau, tiếng động tuy không lớn nhưng sống lưng Chu Diễn lại tràn đầy mồ hôi.
"Nói cho rõ ràng."
Chu Diễn âm thầm ghét bỏ cái miệng của mình, "Là thế này, trước đó mấy ngày tôi không cẩn thận đã đề cập đến Chu Nhiên với Lâm Tẫn Nhiễm, tôi nói... cô ấy là mối tình đầu của cậu. Nhưng tôi cũng nói đây là chuyện từ rất lâu rồi, mà Chu Nhiên cũng đã mất nhiều năm như vậy, cô ấy..."
Chu Diễn càng nói giọng càng nhỏ dần, bởi vì anh ta thấy lông mày Chu Chính Hiến càng lúc càng nhíu lại chặt hơn.
"Thiếu gia, tôi biết tôi không nên nói những chuyện này, nhưng... tôi chỉ cảm thấy Lâm Tẫn Nhiễm sẽ không để ý."
Phải, cô ấy không để ý.
Chu Chính Hiến nhíu mày không phải bởi vì Chu Diễn nói chuyện tình đầu cái gì đó, mà là sự không thích hợp của Lâm Tẫn Nhiễm. Từ trước tới giờ cô đối xử với bản thân với thái độ rất hờ hững, thậm chí anh còn cảm thấy cô đối xử với anh cũng sẽ không có biểu hiện tình cảm gì cả, đừng nói đến ghen.
Rõ ràng cô cực kỳ lạnh nhạt, nhưng lần này tới Tứ Xuyên lại có cảm xúc không ổn định.
Chu Chính Hiến nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua cô chất vấn Chu Minh, lúc ấy cả người cô tràn ngập sự sắc bén khác thường.
Tại sao chứ?
"Thiếu gia, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, nếu không, tôi đi tìm Lâm Tẫn Nhiễm trước vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-72.html.]
"Không cần."
"Hả?"
"Chuyện này sau khi trở về hẵng nói..."
"Vâng..."
Trận động đất lớn ở Tứ Xuyên năm đó, Bắc Xuyên là một trong những khu bị nặng nhất. Thị trấn cổ ở huyện tự trị dân tộc Khương Bắc Xuyên trong trận động đất bị san bằng, hơn 2 vạn cư dân nhưng chỉ hơn 4000 người chạy thoát được, thảm trạng lúc đó giống như vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Sau 10 năm, vị trí thị trấn mới ở Bắc Xuyên đã đổi tên thành Vĩnh Xương, dường như đoạn lịch sử quá khứ đó đã bị người ta niêm phong vĩnh viễn rồi cất vào kho. Lâm Tẫn Nhiễm đi dạo xung quanh một vòng, phát hiện ở đây đã không có mấy thứ bản thân quen thuộc nữa.
Một lúc lâu sau, cô về nhà Chu Minh, lúc đi đến ngã rẽ, cô thấy mấy người Chu Chính Hiến đang đứng trước cửa. Sau đó cô không tiến lên, chỉ lặng lẽ nhìn.
Rốt cuộc, Chu Chính Hiến và Chu Diễn lên xe, mà Chu Minh thì mang theo rất nhiều đồ đạc lái một chiếc xe khác đi theo.
Lúc xe của bọn họ còn chưa khởi động, Lâm Tẫn Nhiễm lén lút bắt một chiếc xe taxi, kêu tài xế lái theo bọn họ.
Cô không muốn đi cùng bọn họ, bởi vì cô không biết lúc cô đối mặt với Chu Nhuế, bản thân sẽ có tâm lý bất ổn thế nào.
Thực ra, cô chỉ muốn biết mộ của Chu Nhuế ở đâu thôi, nếu biết thì sẽ đến nhìn một cái, như vậy đã tốt lắm rồi.
Đại khái xe chạy hơn 40 phút. Xe Chu Chính Hiến và Chu Diễn cùng xe của Chu Minh đều dừng lại, sau khi đỗ xe bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng rậm lên núi.
Lâm Tẫn Nhiễm thanh toán tiền xe xong thì chậm rãi đi theo bọn họ trên con đường này. Con đường này được xây dựng rất cẩn thận, lúc đến nơi cao nhất là một khoảng đất bằng khá lớn, mà trên mảnh đất là bia mộ của người đã mất.
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại ở một gốc cây lớn, cô thấy ba người bọn họ đi tới trước hai ngôi mộ cách đó không xa rồi đặt hoa xuống, bọn họ đứng yên ở đó rất lâu, nhưng cô không nghe thấy họ đang nói những gì.
Khoảng chừng nửa tiếng sau mấy người bọn họ mới rời đi, Lâm Tẫn Nhiễm thấy bóng lưng của họ càng đi càng xa, rốt cuộc không kìm lòng được bước lên phía trước.
Hai ngôi mộ, hai cái tên, hai gương mặt non nớt.
Ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm lướt qua ngôi mộ của mình, khảm trên mặt bia là bức hình rất lâu trước đó của cô, cô không phải là đứa bé thích chụp hình, cho nên hình của cô rất ít. Đại khái lúc trước bọn họ đã tốn không ít thời gian để tìm được một bức hình cô cười tươi như thế.
Từ từ, cô nhìn sang ngôi mộ còn lại, Chu Nhuế trên ngôi mộ đó hơi ngại ngùng, nhưng đôi mắt cười cong cong nhìn rất dễ thương.
Viền mắt của Lâm Tẫn Nhiễm lập tức ươn ướt, lúc trước sau khi đi cô cũng chưa trở về đây bao giờ, thậm chí một tấm hình của con bé cũng không mang theo, nhưng cô biết, cô nhớ được Chu Nhuế có dáng vẻ thế này, từ trước tới nay cũng chưa từng thay đổi.
Lâm Tẫn Nhiễm lớn hơn con bé 7 tuổi, có thể nói là từ nhỏ cô đã chăm sóc Chu Nhuế lớn lên, cha mẹ ly hôn, thường ngày mẹ ra ngoài làm việc và trở về nhà rất muộn, lúc đó chỉ có hai chị em cô sống nương tựa lẫn nhau. Sau đó hai người lại cùng nhau được Chu Minh đưa tới Chu gia, không quen người không quen chỗ, nếu không có sự tồn tại của đối phương thì vốn hai cô không tìm được cảm giác thuộc về mình.