Mặt Nạ Của Em - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:56:56
Lượt xem: 23
Chu Chính Hiến hơi híp mắt lại, "Em đúng là thẳng thắn thật đấy."
"Thế giới của người trưởng thành không phải luôn trực tiếp thẳng thắn như vậy à?" Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm nhìn anh, "Người lớn rồi sẽ không giống như lúc nhỏ, vòng vèo quanh co nhiều như thế, phiền phức lắm."
"Vậy sao?" Chu Chính Hiến đưa tay ra véo cằm của cô một cái, "Vì thế em đang nhắc nhở anh nên thẳng thắn một chút hả?"
"Không, anh đã đủ thẳng thắn rồi, do em cảm thấy chuyện này hơi chậm chạp thôi." Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười một cái, "Dù sao, bây giờ em cũng chưa thích anh như vậy."
Trong lòng Chu Chính Hiến chợt cảm thấy buồn phiền, anh ngước mắt nhìn cô, "Em không thích anh à?"
Lâm Tẫn Nhiễm dùng hai ngón tay kẹp cái tay anh đang nắm cằm của cô ra, "Ai quy định anh thích em thì em nhất định phải thích anh chứ. Chu tiên sinh, tuy điều kiện của anh rất tốt, nhưng cũng không thể bá đạo như thế được."
Lúc trước anh nói không thích em, lúc trước anh nói em ngây thơ, nói em nhỏ tuổi. Ồ, chẳng lẽ bây giờ tuổi tác kéo gần lại rồi sao?
Đại thiếu gia nhà họ Chu, để cho anh qua cửa dễ dàng như vậy thì em không mang họ Lâm nữa.
"Anh bá đạo?" Chu Chính Hiến không khó chịu cho lắm, "Anh thật sự bá đạo thì em còn có thể ngồi ở đây như vậy à?"
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, "Nếu không anh muốn cưỡng ép em sao? Vậy em có thể phải nhắc nhở trước nhé, hãm h.i.ế.p là phạm pháp đấy."
Chu Chính Hiến: "..."
"Reng reng reng..." Di động của Lâm Tẫn Nhiễm kêu lên, cô lấy nó từ trong túi áo ra, sau khi liếc nhìn màn hình mới nghe máy, "Alô, Tư Nguyên à?"
"Ngày mai anh sẽ đến Bắc Kinh, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa nhé."
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, "Được, đi đâu?"
"Em muốn ăn gì? Anh mời."
"Ăn... đồ Nhật đi."
"Là anh mời em, em chọn món anh thích làm gì?"
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Em cũng thích ăn mà, em biết trong khu Triều Dương Tân Nguyên số 1 có một nhà hàng Nhật rất ngon, vừa đúng lúc làm thịt anh một trận luôn."
"Được, đến lúc đó anh qua trường đón em."
"Em không ở trường, anh đến gần chỗ đó chờ em là được rồi..."
Lúc Lâm Tẫn Nhiễm nghe điện thoại thì khuôn mặt rất vui vẻ, điều này làm Chu Chính Hiến thấy cực kỳ không thoải mái.
Lúc trước từng gặp Phó Tư Nguyên một lần, anh còn nhớ người này. Mà trực giác cũng nói cho anh biết, người đàn ông này và Lâm Tẫn Nhiễm có quan hệ không bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-67.html.]
Sau khi nói chuyện một lúc lâu, Lâm Tẫn Nhiễm cúp điện thoại, "Em cầm bát về đây, anh nghỉ ngơi sớm đi."
"Đợi đã." Chu Chính Hiến kéo cổ tay cô, "Ngày mai em phải ra ngoài hả?"
Lông mày Lâm Tẫn Nhiễm hơi nhíu lại, "Lúc nghỉ trưa em ra ngoài ăn cơm, tuyệt đối sẽ không làm lỡ công việc đâu."
Chu Chính Hiến yên lặng một lát mới hỏi, "Với một người đàn ông hả? Anh ta là bạn em?"
Khóe miệng của Lâm Tẫn Nhiễm hơi cong lên, cố ý nói, "Không chỉ là bạn bè mà còn là thanh mai trúc mã nữa."
Chu Chính Hiến: "..."
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Tẫn Nhiễm và Phó Tư Nguyên gặp nhau ở nhà hàng Nhật Bản.
"Đã gọi mấy món rồi, nhìn lại xem em còn thích gì nữa không?" Phó Tư Nguyên đưa thực đơn cho cô, "Em gọi món đi."
Lâm Tẫn Nhiễm cũng không khách sáo, nhận thực đơn nhìn một chút, "Lần này thì khi nào đi?"
"Mấy ngày nữa." Phó Tư Nguyên ngừng một chút mới nói, "Em nói em không ở trường, chẳng lẽ đang ở Chu gia à?"
"Ừ." Lâm Tẫn Nhiễm nhanh chóng gọi món, cô đưa thực đơn cho người phục vụ, "Có vấn đề gì không?"
Phó Tư Nguyên nhíu mày, "Sao em còn ở đó làm gì, khi nào em định nghỉ việc?"
"Em đang làm rất tốt, tiền lương lại cao, em nghỉ việc làm gì?" Lâm Tẫn Nhiễm hỏi ngược lại.
"Nhưng em ở đó mà không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt.
Trầm mặc rất lâu, đột nhiên cô ngẩng đầu nói, "Anh ấy có quay về tìm em."
Phó Tư Nguyên sững sờ, "Cái gì?"
"Lúc động đất, anh ấy đã mạo hiểm quay về tìm em." Lâm Tẫn Nhiễm nở nụ cười chua chát, "Tư Nguyên, thực ra anh ấy... rất quan tâm em."
Yết hầu của Phó Tư Nguyên hơi thắt lại, "Vậy thì sao, ngược lại cái c.h.ế.t của em gái em và vết thương của em đều do anh ta mà ra đấy."
"Nhưng mà..." Giọng nói của Lâm Tẫn Nhiễm khàn khàn, "Hồi trước lúc em nói với anh mấy lời đó, có lẽ là em rất hận anh ấy, nhưng càng lớn thì chợt hiểu, thực ra mấy chuyện này không liên quan đến anh ấy. Em... cha của em cứu ai không phải anh ấy có thể quyết định được, cha của em coi Chu gia là tín ngưỡng, vất vả một đời vì Chu gia, trong mắt ông ấy, người kế thừa của Chu gia chính là tương lai của Chu gia, đương nhiên ông ấy..."
"Lâm Tẫn Nhiễm!" Phó Tư Nguyên trầm giọng cắt ngang lời cô, "Bây giờ em đang nói những lời này là có ý gì, em muốn nói với anh là bây giờ em không chỉ không hận anh ta mà còn muốn trở về bên cạnh anh ta sao, vậy em nói với anh ta chưa, em nói với anh ta em chính là Chu Nhiên năm đó chưa?"
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "Chưa."
"Tại sao lại không nói với anh ta, thực ra trong lòng em còn thích anh ta chứ gì, không cần nói cái gì mà công việc cái gì mà tiền lương, thực ra em chỉ muốn được ở bên cạnh anh ta thôi. Lâm Tẫn Nhiễm, em cho bản thân em quá nhiều lý do rồi."