Mặt Nạ Của Em - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:43:11
Lượt xem: 39
"WTF, cậu nói linh tinh cái gì vậy hả?" Ngô Quý Đồng nhất thời lộ vẻ mặt "Phật ngồi tôi cúng không nổi" ra, "Đừng có nói bậy nữa!"
"... Tớ tùy tiện nói thôi, cậu kích động như vậy làm gì?"
Ngô Quý Đồng liếc cậu ta một cái, "Đám ông lớn các cậu có thể đứng đắn một chút không, Lâm Tẫn Nhiễm là sư tỷ của tớ, chị ấy giúp tớ khá nhiều về vấn đề học thuật, nếu như các cậu dám chửi bới chị ấy, cẩn thận tớ trở mặt thật đấy."
Mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau, "Được rồi được rồi, không nói không nói nữa..."
------------------------------------------
Nhà họ Chu, trong căn phòng cực lớn, ánh đèn u ám.
Chu Chính Hiến tỉnh lại từ trong giấc mộng, lúc anh mở mắt ra trên người đã chảy đầy mồ hôi. Anh nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy.
Theo bản năng giơ tay vuốt trán, trên mu bàn tay của anh nhất thời đã thấm ướt một mảng.
Lại là giấc mơ đó.
Đã qua lâu như vậy, nhưng giấc mơ đó vẫn rõ ràng như thế.
Âm thanh nghẹn ngào của cô bé vang lên trong phòng rất lớn....
Chu Chính Hiến cười khổ một tiếng, có thể cả đời này anh cũng không thể nào quên được, không thể quên được thế giới đổ nát kia, không thể quên được sự đau khổ và hoảng sợ của những con người đó, càng không thể quên được việc không cứu được cô, cả bản thân anh nữa.
"Chu Diễn."
Cửa phòng nhanh chóng bị người ta đẩy vào, một người đàn ông tiến lại gần, cung kính đứng bên cạnh giường, "Thiếu gia, cậu tỉnh rồi."
"Ừ." Chu Chính Hiến vén chăn xuống giường, Chu Diễn thấy vậy thì vội vàng tiến đến dìu anh.
"Không cần". Chu Chính Hiến giơ tay ngăn anh ta lại. Anh đi tới bên bàn trà, cầm lấy chiếc ly thủy tinh cao cổ uống một hớp nước, "Mấy người chú hai về rồi hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-6.html.]
"Vâng, Tam thiếu gia cũng về rồi."
"Được, đợi lát nữa kêu Duy Ân qua đây một chút."
"Vâng, thiếu gia." Chu Diễn nói xong thì hơi lo lắng nhìn Chu Chính Hiến, "Thiếu gia, có phải cậu lại mơ thấy ác mộng không?"
Chu Chính Hiến không nói gì.
Lông mày của Chu Diễn từ từ nhíu lại, "Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa cậu cũng không làm gì sai, tại sao lại tự dằn vặt bản thân như vậy?"
Chu Chính Hiến đặt chiếc ly thủy tinh xuống, anh không quay đầu, chỉ có giọng nói lạnh lùng truyền đến, "Không phải tôi muốn dằn vặt bản thân, mà là tôi không thể nào quên được. Đứa bé đó, tôi thực sự có lỗi với cô ấy."
Chu Diễn cụp mắt xuống, "Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, chúng tôi vẫn chọn cứu thiếu gia đầu tiên, thiếu gia là người thừa kế của Chu gia, chúng tôi thân là hộ vệ của con cháu Chu gia, vốn nên lấy đại cục làm trọng."
Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng, nhưng trong mắt lại không chút gợn sóng, "Tôi nhớ lúc trước cô ấy luôn gọi cậu là anh trai, nếu cô ấy còn sống, cậu có nói ra câu này không?"
Chu Diễn từ từ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, "Chú của tôi có thể đưa ra lựa chọn này đầu tiên, tất nhiên tôi... cũng có thể rồi."
Chu Chính Hiến nhắm mắt lại, giọng nói hơi trầm xuống, "Cậu ra ngoài đi."
"Thiếu gia...."
Chu Chính Hiến không nói nữa, chỉ ngồi trên ghế sofa. Chu Diễn không thể làm gì khác hơn đành yên lặng lui ra ngoài, chỉ là lúc đang đóng cửa lại, anh ta nghe thấy thanh âm của Chu Chính Hiến thì thầm: "Các người có thể, nhưng tôi không thể..."
Lúc Lâm Tẫn Nhiễm đứng trước của nhà họ Chu thì đã là một tuần sau.
Cô thực sự không biết bản thân có nên quay về đây một lần nữa hay không, nếu không phải hai ngày trước mẹ của cô gọi điện thoại nói muốn ra ngoài làm việc, cô sẽ không hạ quyết tâm đến đây.
Tuy bây giờ cha mẹ không phải là cha mẹ ruột, nhưng cũng không khác gì cha mẹ ruột của cô. Đối với Lâm Tẫn Nhiễm mà nói, cha nuôi mẹ nuôi đều là những người vô cùng quan trọng.
Cha nuôi là bộ đội đã xuất ngũ, năm đó chính ông đã đào được cô lên từ trong đống phế tích, lần động đất đó, toàn thân của cô đầy rẫy vết thương, gương mặt cũng bị hủy hoại đến nỗi m.á.u thịt lẫn lộn... Cha nuôi biết mang cô theo thì sẽ phải trả giá cái gì, nhưng vẫn không hề do dự.