Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:46:59
Lượt xem: 35

Lông mày của cô khẽ nhíu lại, đưa tay chống đỡ trước n.g.ự.c anh muốn đẩy anh ra. Nhưng dường như anh đã sớm biết như vậy, tay dùng sức nhưng môi cũng không ngừng lại.

 

Lâm Tẫn Nhiễm chợt cảm thấy môi dưới tê tê...

 

Anh, cắn cô?

 

"Đề nghị của cô không tệ." Chu Chính Hiến hơi kéo giãn khoảng cách, khóe môi của anh cong lên, thấp giọng nói, "Có điều chuyện này không tính toán như vậy được."

 

Chuyện gì không tính toán như vậy được? Cô làm sai cái gì chứ?

 

"Đi ra đi, tôi phải thay đồ." Anh vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt ung dung tự nhiên, giống như chuyện vừa rồi không liên quan gì đến anh.

 

Lâm Tẫn Nhiễm há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, bởi vì khi cô bình tĩnh lại thì cũng bị nụ hôn này làm cho mất hồn mất vía rồi. Chu Chính Hiến hôn cô? Từ lúc nào mà Chu Chính Hiến đã không biết xấu hổ như vậy chứ?

 

Thấy cô không nói lời nào, Chu Chính Hiến lại lên tiếng, "À đúng rồi, liên quan đến xu hướng t.ì.n.h d.ụ.c của tôi mà cô vừa nói lúc nãy, bây giờ cô còn có ý kiến gì nữa không?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, một lúc sau mới lên tiếng một cách khó khăn, "Chu tiên sinh, anh không cần chứng minh với tôi như thế."

 

Chu Chính Hiến khẽ cười, "Tôi cảm thấy điều này rất cần thiết."

 

Từ trong phòng Chu Chính Hiến đi ra, sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm rất đen, giống như không còn gì đen hơn nữa.

 

Từ lâu đã biết Chu Chính Hiến không phải người lương thiện trong sáng gì, nhưng không nghĩ tới anh ấy lại khốn nạn như vậy. Không thông báo gì đã hôn cô, lý do lại còn là muốn chứng minh mình là trai thẳng nữa chứ?

 

Lâm Tẫn Nhiễm hơi phiền lòng.

 

Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, thật ra điều làm cho cô buồn bực mất tập trung không phải là việc mình bị anh trêu học, mà là lúc anh hôn cô... tim cô đập như đánh trống vậy.

 

------------------

 

Cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, Lâm Tẫn Nhiễm mang đôi mắt thâm quầng đi đưa thuốc cho Chu Chính Hiến.

 

"Anh bưng vào đi." Cô đứng trước cửa không vào, bởi vì tạm thời còn chưa lấy lại được tinh thần từ sau nụ hôn kia, cho nên muốn Chu Diễn bưng vào giúp cô.

 

Nhưng không ngờ Chu Diễn luôn luôn dễ nói chuyện lại từ chối cô.

 

Chu Diễn nhanh chóng đẩy bát thuốc trước mặt mình đi, kiên quyết lắc đầu, "Trước đây thì tôi có thể giúp cô, nhưng hôm nay... tự cô mang vào đi."

 

Lông mày Lâm Tẫn Nhiễm nhíu lại, "Hôm nay sao vậy?"

 

Khóe miệng Chu Diễn giật giật, "Lão phu nhân đang ở trong đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-38.html.]

 

Lâm Tẫn Nhiễm, "Cho nên?"

 

"Đang dạy dỗ thiếu gia, tôi sợ bị giận cá c.h.é.m thớt nên không vào đâu."

 

Lâm Tẫn Nhiễm biết Chu Chính Hiến và Chu Diễn giống như một cặp song sinh, nếu Chu Chính Hiến bị mắng thì Chu Diễn cũng không thoát được. Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh ta, khẽ cười nhạo, "Đúng là không có tiền đồ."

 

"Hừ, cô..."

 

Lâm Tẫn Nhiễm không để ý đến anh ta, không thể làm gì khác đành phải nhắm mắt gõ cửa.

 

Quả nhiên, không khí bên trong rất ngột ngạt.

 

"Chu tiên sinh." Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt, thấy lão phu nhân đang ngồi trên ghế sofa trong thư phòng thì khẽ lên tiếng, "Lão phu nhân."

 

Lúc này, người đang ngồi trên đó là đại trưởng bối của Chu gia - Hoắc Vạn Quân, tuy Hoắc Vạn Quân đã lớn tuổi, nhưng khắp từ trên xuống dưới đều lộ ra sự trầm tĩnh mà người thường khó có được, hơn nữa trong lúc mơ hồ còn có thể thấy được bộ dạng làm mưa làm gió trước đây của bà.

 

Hoắc Vạn Quân nhìn Lâm Tẫn Nhiễm một cái, bởi vì Lâm Tẫn Nhiễm mặc áo khoác trắng bên ngoài, cho nên bà vừa nhìn là biết ngay người của phòng y tế, vì vậy bà cũng chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục nói với Chu Chính Hiến, "Hôm qua bà muốn cháu đưa Quý tiểu thư về, thuận tiện tâm sự một chút, sao cháu lại giả vờ giả vịt nói cơ thể không ổn hả?"

 

Lòng bàn tay của Chu Chính Hiến ma sát cây bút trong tay, sau khi nghe Hoắc Vạn Quân nói, anh ngẩng đầu lên, trong mắt là sự nghi ngờ, "Sao bà nội lại nói thế, hôm qua cơ thể cháu thật sự không ổn mà."

 

Hoắc lão phu nhân cười lạnh, "Trước mặt bọn họ, cháu giở mấy trò vặt đó mà nghĩ có thể qua mắt được bà sao? Bà thấy cháu không thích Quý tiểu thư thì đúng hơn."

 

Chu Chính Hiến cười nhạt, không nói gì.

 

"Cháu không thích Quý tiểu thư thì coi như thôi đi, con gái nhà Triệu gia trước đó cháu cũng không thích. Bà nội hỏi cháu, rốt cuộc người như thế nào mới có thể lọt vào mắt cháu chứ?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm nghe vậy, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, hiện tại nếu có một đĩa hạt dưa để cắn rồi cùng tụm lại ngồi xem khung cảnh ép hôn này thì thật tốt biết bao.

 

"Người như thế nào à..." Giọng nói Chu Chính Hiến truyền tới, Lâm Tẫn Nhiễm hưng phấn ngước mắt nhìn qua, nhưng lại không ngờ ánh mắt của cô và anh lại chạm nhau, mà vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác của cô lại lọt ngay vào mắt của Chu Chính Hiến.

 

Chu Chính Hiến híp mắt lại, "Tất nhiên là... người cháu thích thì mới lọt vào mắt cháu được chứ."

 

"Cháu!" Hoắc Vạn Quân vỗ bàn một cái, tức giận đứng lên, nhìn bộ dạng này, nếu không phải bà kiềm chế thì đã sớm xông lên chửi mắng rồi. Lâm Tẫn Nhiễm thấy Hoắc Vạn Quân cố gắng nhịn một lúc mới nói tiếp, "Sớm biết như thế thì lúc ông nội cháu còn sống đã định hôn ước cho cháu rồi, bây giờ cánh cháu cứng cáp rồi nên không nghe lời mấy người già chúng ta nữa."

 

"Bà nội, bà đừng bận tâm nữa."

 

Hoắc Vạn Quận không để ý đến anh, vẫn tiếp tục nói, "Nhìn lại mình đi, có khi đến lúc Thời Uẩn sinh được hai đứa con rồi còn cháu vẫn không chịu kết hôn."

 

Chu Chính Hiến nhíu mày, "Dựa vào tốc độ bây giờ của Thời Uẩn và Căng Bắc thì chưa chắc đâu."

 

Hoắc Vạn Quân cũng không nhận ra hàm ý trong lời nói của Chu Chính Hiến, bà trầm mặt đi ra cửa, "Thực sự không quản lý được cháu nữa rồi."

Loading...