Mặt Nạ Của Em - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:46:40
Lượt xem: 31
Lâm Tẫn Nhiễm vẫn ngoan ngoãn đi theo Chu Chính Hiến, cũng không phải bị anh "dọa", mà là cô cảm thấy bản thân nên có chút đạo đức nghề nghiệp, ông chủ đã muốn mình làm gì thì từ chối sẽ không hay cho lắm.
Nhưng Lâm Tẫn Nhiễm đi theo sau lưng anh một lúc mới phát hiện ra phương hướng không đúng lắm, không phải là đi tới phòng khách sao...
"Chu tiên sinh không đi gặp Quý tiểu thư à?"
Bước chân của Chu Chính Hiến hơi chậm lại, Lâm Tẫn Nhiễm suýt thì đ.â.m vào người anh. Có điều cũng may cô kịp thời "phanh xe" lại, cô khó hiểu ngước mắt nhìn anh: "Sao vậy?"
Chu Chính Hiến nhìn vẻ mặt không sao cả của cô thì cảm thấy hơi bực mình, vì vậy ngữ khí lúc nói chuyện cũng không tốt cho mấy, "Cô muốn tôi đi gặp Quý Hàm hả?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Nói thế nào thì cũng tới rồi, cũng không phải muốn vậy."
Chu Chính Hiến híp mắt lại.
Lâm Tẫn Nhiễm nói tiếp, "Bởi vì tôi mới vừa nghĩ, ở bữa tiệc lần trước anh cố ý khiến Quý Hàm hiểu lầm anh và tôi... có gian tình. Cho nên, nếu bây giờ tôi lại xuất hiện ở phòng tiếp khách với anh thì không được hay cho lắm."
Sắc mặt Chu Chính Hiến trầm xuống, "Cô nghĩ vậy sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm thẳng thắn gật đầu, nếu không thì sao nào.
Khóe miệng Chu Chính Hiến giật giật, xoay người đi về phía trước. Lâm Tẫn Nhiễm thấy anh không bảo mình rời đi, không thể làm gì khác đành tiếp tục đi theo.
Cho đến khi hai người đi đến cửa phòng, Lâm Tẫn Nhiễm mới phát hiện anh đang đi về phòng của mình.
Lúc Chu Chính Hiến đi vào phòng, cũng không quay đầu lại, nói, "Đi lấy áo sơmi tới đây."
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Hả?"
Chu Chính Hiến quay đầu, đưa tay chỉ cho cô, "Tủ quần áo ở đó, cô không biết sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày nhìn anh một cái, lạnh lùng nói, "Từ trước tới giờ tôi chưa vào phòng anh, sao tôi biết áo sơmi của anh để đâu chứ?"
Chu Chính Hiến khẽ cười, "Vậy về sau cô có thể thường xuyên tới rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, thường xuyên tới? Không có chuyện thì cô đến phòng anh làm gì?
Rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm phải đi tới mở tủ quần áo ra, nhưng lúc chọn quần áo cô vẫn hơi khó hiểu, bác sĩ riêng còn phải làm mấy thứ này sao?
"Bình thường Vân Thanh cũng hay hầu hạ anh như thế này à?" Lâm Tẫn Nhiễm thuận miệng hỏi một câu.
Vân Thanh?
Chu Chính Hiến suy nghĩ một chút, tất nhiên đứa bé đó không thể làm như vậy, hôm nay anh bảo cô qua đây chỉ vì cảm thấy hình ảnh cô ở cùng với Chu Duy Ân khiến anh ngứa mắt thôi.
Chu Chính Hiến, "Sao vậy, cảm thấy tôi dùng người tài không đúng chỗ à?"
Lâm Tẫn Nhiễm đưa lưng về phía anh, dối lòng nói, "Đương nhiên không phải, Chu tiên sinh trả lương cao, tôi chịu trách nhiệm với anh thì cũng không có vấn đề gì."
Bao Thuần Bân luôn nói cách cô nói chuyện rất dễ đắc tội người khác, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, là chuyện cô hoàn toàn có thể làm rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-37.html.]
"Chịu trách nhiệm?" Đột nhiên Chu Chính Hiến bật cười, "Đúng là cô rất có trách nhiệm với tôi."
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "Hả?"
"Cô tự tiện hôn tôi, tất nhiên là phải chịu trách nhiệm rồi."
Sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm cứng đờ, "Cái gì?"
"Có điều chuyện chỉ mới xảy ra thôi, vậy mà cô đã quên rồi sao?" Giọng nói của anh càng ngày càng gần, Lâm Tẫn Nhiễm cũng nhận ra có một bóng mờ bao phủ cô.
Bỗng nhiên cô quay người lại, chóp mũi sượt qua quần áo, mùi hương bạc hà thơm ngát mang theo vị thuốc Đông y cực nhạt.
Anh đứng rất gần cô, giống như là giam cô ở giữa anh và tủ quần áo.
Lông mày Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nhíu lại, dựa sát vào phía sau, nhưng đằng sau là tủ quần áo, không thể lùi được nữa.
Cô ổn định tinh thần, nói, "Chu tiên sinh, anh đừng có trêu tôi, chuyện mới xảy ra thì sao tôi quên nhanh được."
Chu Chính Hiến cúi người, một tay chống ra phía sau lưng cô, "Tôi trêu cô? Nhưng hôm đó cô uống say, cô đã làm như vậy rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, bởi vì dựa quá gần, dường như cô có thể nhìn thấy đường viền gương mặt sáng lóng lánh như bạch ngọc của anh. Cô nhớ lại... hôm đó cô thật sự uống quá say rồi.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, rõ ràng anh cũng không nói gì mà.
Anh trêu đùa cô sao? Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu nhìn anh, khuôn mặt của người đàn ông trước mắt rất rõ ràng, đôi mắt đen kịt sâu thẳm, anh mỉm cười, vừa mềm mại lại vừa sắc bén.
Nói thật thì nhìn bộ dạng này của anh, cô không thể biết được anh nói thật hay nói dối..
Lẽ nào... cô thật sự đã nói cái gì không nên nói ư?
"Hoảng sợ rồi sao?" Chu Chính Hiến cong môi cười.
Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu sang một bên, "Tôi hoảng sợ cái gì chứ, không phải chỉ là say rượu nói linh tinh thôi sao, Chu tiên sinh cũng đừng tưởng là thật. Tôi hôn anh..."
Lâm Tẫn Nhiễm trầm mặc, bỗng nhiên nói, "Nếu không thì anh hôn lại đi?"
Lúc cô nói xong câu này thì có vẻ rất hờ hững, bởi vì cô chắc chắn Chu Chính Hiến sẽ không làm như vậy.
Nói chung là ở trước mặt anh, cô không thể luống cuống được.
"Hôn lại sao?" Người đàn ông trước mặt suy nghĩ một lúc.
Lâm Tẫn Nhiễm giễu cợt, "Chu tiên sinh, anh..."
"Ưm..."
Lúc Lâm Tẫn Nhiễm đang muốn nói hai câu nữa để cứu vãn hình tượng say rượu ngày hôm đó, đột nhiên đôi mắt của người đàn ông trước mặt trầm xuống, đưa tay giữ sau gáy của cô. Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi người hôn lên môi cô.
Hoàn toàn không phải là kết quả cô dự đoán.
Đầu óc của Lâm Tẫn Nhiễm hiếm khi cứng đờ, trong phút chốc tất cả cảm quan chỉ đều tập trung ở trên người đàn ông trước mặt. Môi của anh đang kề sát trên môi cô, xúc cảm mát lạnh, dường như cô có thể ngửi thấy được hương trà lưu lại trên người anh.