Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:13:46
Lượt xem: 30

"Reng reng reng..." Lúc Lâm Tẫn Nhiễm rửa mặt xong đi ra thì di động đặt trên bàn cũng vang lên.

 

Cô nhìn một cái, số điện thoại lạ hoắc.

 

"Alô."

 

"Tỉnh rồi à?" Giọng nói rõ ràng và trầm thấp từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Chu Chính Hiến?"

 

"Ừ."

 

Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu, "Sao anh lại gọi điện thoại cho tôi."

 

Sau khi nói xong câu này thì đầu dây bên kia im lặng một lúc, Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Sao thế?"

 

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy Chu Chính Hiến hơi bất đắc dĩ, anh nói, "Không có gì, mở cửa đi."

 

Bỗng nhiên Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, mở cửa? Trong lòng cô bắt đầu thấp thỏm, chẳng lẽ tối qua anh đưa cô đến khách sạn sao?

 

Do dự một lúc, Lâm Tẫn Nhiễm vẫn đi ra mở cửa. Quả nhiên, trước cửa có hai người đang đứng, Chu Chính Hiến mặc quần tây áo sơ-mi, còn Chu Diễn mặc trang phục nghiêm chỉnh đứng bên cạnh.

 

Ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm đảo qua đảo lại giữa hai người họ, cuối cùng dừng ở trên người Chu Chính Hiến, "Tối qua anh đưa tôi đến đây hả?"

 

Bình tĩnh, hờ hững, còn mang theo sự lạnh lùng... Chu Chính Hiến nhìn người phụ nữ trước mắt, dáng vẻ này quả là khác một trời một vực với tối hôm qua.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Anh nhìn gì vậy?"

 

Chu Chính Hiến cong môi, "Lâm Tẫn Nhiễm, tửu lượng của cô... không thích hợp để uống nhiều đâu."

 

Lâm Tẫn Nhiễm suýt nữa đã trợn tròn hai mắt, "Do rượu đó quá mạnh thôi."

 

"Vậy sao?"

 

"Đúng vậy." Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh, "Anh còn chưa nói có phải là anh đưa tôi đến đây hay không nữa, sao anh không giao tôi cho Ngô Quý Đồng hả?"

 

"Đúng là tôi có nghĩ vậy." Chu Chính Hiến khẽ nở nụ cười đầy hàm ý, "Nhưng người nào đó suýt nữa đã đu lên người tôi, cô cho rằng, tôi nên trực tiếp ném người nào đó sao?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, người nào đó trong miệng anh, là cô hả?!

 

Chu Chính Hiến thưởng thức vẻ mặt biến đổi của cô, tâm trạng lập tức tốt hơn, "Nếu tỉnh rồi thì đi thôi."

 

Dứt lời, anh quay người đi về phía trước, chỉ là đi được mấy bước rồi mới phát hiện cô còn chưa đi theo, vì vậy anh lại quay đầu, "Sao thế?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm dựa người vào cửa, chậm rãi nói, "Hôm nay tôi không đi làm."

 

Chu Chính Hiến hơi nhíu mày, vẻ mặt đẹp trai càng trở nên dịu dàng hơn, "Không phải tôi đưa cô về Chu gia, mà là về trường học."

 

Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Cảm ơn, nhưng tối qua đã phiền anh quá rồi, hôm nay tự tôi trở về là được."

 

"Lâm Tẫn Nhiễm." Chu Chính Hiến cười nhạt gọi tên cô, nhưng ánh mắt thì lại rất sắc bén, anh nói, "Đừng để tôi nói lần thứ hai."

 

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, cuối cùng Lâm Tẫn Nhiễm vẫn phải thỏa hiệp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-30.html.]

Cô nghĩ, nếu như mọi người đều là thân sĩ, vậy cũng không cần không biết điều, miễn cho đến lúc nào đó lại bị lôi về.

 

Sau khi lên xe, Lâm Tẫn Nhiễm vẫn ngồi ở ghế sau với Chu Chính Hiến. Còn Chu Chính Hiến, sau khi lên xe thì liền dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn gương mặt của anh, trong đầu vẫn còn nhớ lời anh nói, "Nhưng người nào đó suýt nữa đã đu lên người tôi."

 

Sau khi cô say, thế mà có thể làm chuyện không biết xấu hổ này à?

 

"Nhìn cái gì?" Không biết có phải anh có con mắt khác hay không, đột nhiên ngước mắt nhìn cô.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhanh chóng rời mắt đi, giả vờ bình tĩnh nói, "Thời tiết hôm nay đẹp thật."

 

Vẻ mặt Chu Chính Hiến giống cười mà không phải cười, "Sao thế, lại có câu hỏi muốn hỏi tôi à?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu nhìn anh, "Cái gì gọi là lại, tôi không có câu hỏi muốn hỏi anh."

 

Chu Chính Hiến thản nhiên nói, "Đoạn ký ức nhỏ nhặt đó của cô đã mất sạch sành sanh rồi."

 

Hôm qua người phụ nữ này vẫn còn lôi lôi kéo kéo anh hỏi "Tại sao anh lại nói không thích em?", hôm nay giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác vậy.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, "Ý anh là gì?"

 

Nhưng Chu Chính Hiến không nói nữa, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Lâm Tẫn Nhiễm thấy anh mặc kệ mình thì trong lòng rất buồn phiền, vì vậy đưa tay chọc chọc vai của Chu Diễn ngồi ghế trước, Chu Diễn quay người lại, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

 

Lâm Tẫn Nhiễm chỉ chỉ Chu Chính Hiến, thấp giọng hỏi, "Hôm qua anh cũng ở đó hả?"

 

Khóe miệng Chu Diễn giật giật, "Trước đó thì không, nhưng sau đó thì có."

 

"Sau khi tôi say thì nói lung tung lắm hả?"

 

"Không biết... quá xa, tôi không nghe được."

 

"Vậy tôi làm chuyện gì bậy bạ rồi hả?"

 

Vừa dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện sắc mặt Chu Diễn thay đổi, ánh mắt cô trầm xuống, "Tôi làm gì rồi?"

 

Chu Diễn há miệng, vừa muốn nói lại phát hiện một ánh mắt sắc bén đang nhìn anh ta, không biết từ lúc nào vị Đại Phật đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía sau kia đã ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt đó, rõ ràng nói cho anh ta biết nếu dám lắm mồm một câu thì sẽ trực tiếp ném anh ta ra ngoài.

 

Chu Diễn ho khan hai tiếng, nói qua loa, "Cũng không làm gì...Tôi không nhìn thấy gì hết." Nói xong, giống như trốn tránh vội xoay người đi.

 

Lâm Tẫn Nhiễm, "?"

 

Cả đường đi đều im lặng, xe dừng lại dưới tầng kí túc xá.

 

Lâm Tẫn Nhiễm bước ra khỏi xe, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, "Chu tiên sinh, cảm ơn anh."

 

Chu Chính Hiến ngước mắt nhìn một cái, giọng nói không cảm xúc vang lên, "Đừng khách sáo."

 

"Tẫn Nhiễm." Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn sang, thấy một người đàn ông với vóc dáng cao lớn đang đi tới phía cô, Lâm Tẫn Nhiễm hơi bất ngờ, "Tư Nguyên? Sao anh lại ở đây?"

 

Đã lâu không gặp, anh ta vẫn nghiêm túc như thế, tuy gặp lại bạn cũ nhưng vẻ mặt cũng không mang theo chút ý cười nào.

Loading...