Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-10-04 11:40:25
Lượt xem: 36

"Cậu nhỏ." Cậu bé vội đứng lên lao tới.

 

Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy rất bế tắc, bởi vì Chu Duy Ân đứng sau lưng không ngừng mở miệng, còn có Chu Chính Hiến chưa mở miệng và Chu Diễn nữa...

 

"Khụ khụ, đều ở đây à, vậy Triêu Triêu à, chị đi trước nhé." Lâm Tẫn Nhiễm nói xong liền đứng lên.

 

"Chị đừng đi mà." Triêu Triêu lao tới kéo tay cô, "Chúng ta mới nói chuyện chút thôi mà, sao chị đã muốn đi rồi."

 

Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, bây giờ không đi thì còn đợi đến khi nào chứ? Ngay trước mặt người ta mà nói xấu người ta thì không phải chuyện tốt đẹp gì.

 

"Đúng đó, mới nói một chút mà đã muốn đi rồi, tiếp tục nói đi, tôi thích nghe lắm." Chu Duy Ân vẫn cho rằng Lâm Tẫn Nhiễm là người của Chu Chính Hiến, nhưng cũng không ngờ người này còn có thể nói xấu Chu Chính Hiến như vậy, ừ...rất tốt rất tốt, nếu kẻ địch của kẻ thù thì chính là bạn rồi.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn Chu Duy Ân một cái, vẽ chuyện.

 

"Chị, có phải chị thấy cậu lớn tới nên sợ không, cho nên mới đi trước?" Vẻ mặt cậu bé rất nghiêm túc, "Chị đừng sợ, tuy là chị nói cậu lớn hơi xấu xa một chút, nhưng chắc cậu sẽ không đối xử với chị như vậy... Á."

 

Lâm Tẫn Nhiễm bịt miệng Triêu Triêu lại, "bình tĩnh" nhìn Chu Chính Hiến, "Trẻ con nói linh tinh thôi, Chu tiên sinh đừng coi là thật."

 

Sắc mặt Chu Chính Hiến vẫn bình thường, trên môi là nụ cười nhạt, "À, vậy lời cô nói thì có thể tin không?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm cười khan một tiếng, "Tất nhiên cũng không thể tin được."

 

Chu Chính Hiến nhướng mày, "Tôi cũng nghĩ vậy."

 

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

Chu Chính Hiến và Chu Diễn đi rồi, Lâm Tẫn Nhiễm mới thở phào một hơi, cũng định rời đi.

 

"Cô từ từ đã." Đột nhiên Chu Duy Ân kéo cổ tay cô lại, "À, thì ra cô khó chịu với Chu Chính Hiến như thế, trùng hợp thật, tôi với cô cũng giống nhau. Vậy thì xem như cô và tôi ở cùng một chiến tuyến trong trận chiến rồi, chuyện trước đây xóa bỏ nhé."

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi ngờ, "Cùng một chiến tuyến? Cậu nghĩ nhiều rồi."

 

"Tôi mặc kệ, ngược lại lời cô nói rất được lòng tôi."

 

Haizz, lúc không phân rõ phải trái vẫn giống như khi còn nhỏ vậy, Lâm Tẫn Nhiễm kéo tay anh ta ra, "Sao cậu lại đến đây?"

 

"Còn không phải là bà nội muốn tôi đi cùng với anh ấy đến phòng y tế lấy thuốc sao, nếu không tôi sẽ ở cùng một chỗ với anh ấy?" Mặt Chu Duy Ân tràn ngập sự khinh thường, "Đừng để ý đến anh ấy, đi, chúng ta đi uống rượu đi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, đừng có ngày nào cũng uống rượu nữa, không tốt cho cơ thể."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-20.html.]

Chu Duy Ân cười xùy một tiếng, "Đứng nói nhảm."

 

"Chu Duy Ân, uống rượu nhiều quá sẽ làm hormone s.i.n.h d.ụ.c (1) biến đổi khác thường, mà chất rượu sẽ gây trở ngại cao cho tinh hoàn sản sinh keton, tiếp tục trong thời gian dài như thế... sẽ gây rối loạn chức năng ở một số khía cạnh nào đó của nam giới."

 

(1) Hormone sinh dục: Nội tiết tố s.i.n.h d.ụ.c là các hormone góp phần trong sự phát triển của tuyến sinh dục, sự phát triển của các đặc tính t.ì.n.h d.ụ.c và quy định các chức năng tình dục.., được gọi là hoóc môn giới tính

 

Lâm Tẫn Nhiễm biết Chu Duy Ân là người lưu luyến bụi hoa nên mới khuyên nhủ về rượu như vậy, dùng cách này tuyệt đối sẽ khiến anh ta sợ hãi, mà coi như không sợ thì về sau uống rượu cũng biết điều mà kiềm chế một chút.

 

Gương mặt Chu Duy Ân lập tức đỏ lên, "Cô!"

 

Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt, cố ý ra vẻ sâu xa cúi thấp mắt nhìn về nơi nào đó, "Nghe lời bác sĩ sẽ không sai đâu, cho nên cậu quý trọng điều đó đi."

 

Chu Duy Ân: "..."

 

"Được rồi, chăm chỉ học hành đi, mỗi ngày phải vươn lên đó." Lâm Tẫn Nhiễm rất tự nhiên đưa tay vỗ đầu anh ta một cái, "Tôi đi trước."

 

Lâm Tẫn Nhiễm đi rồi, để lại Chu Duy Ân á khẩu không trả lời được và Triêu Triêu với đầu óc đang mơ hồ.

 

"Cậu nhỏ, chị vừa mới nói gì vậy? Cháu không hiểu lắm."

 

Chu Duy Ân tức giận mắng, "Hừ, dám nguyền rủa tôi!"

 

Anh ta trừng mắt nhìn theo hướng Lâm Tẫn Nhiễm rời đi, một lúc sau, lại đột nhiên cười thành tiếng, "Ồ, có chút thú vị."

 

Triêu Triêu đứng bên cạnh: Sao cậu nhỏ lại ngu ngốc vậy nhỉ, vừa tức giận đã lại vui vẻ.

 

Ngày hôm sau, Lâm Tẫn Nhiễm đến thư phòng của Chu Chính Hiến đưa thuốc.

 

Giống như những ngày thường, cô đặt thuốc ở bên cạnh bàn làm việc của anh, sau đó đứng một bên chờ anh uống hết thuốc.

 

"Nguội rồi." Chu Chính Hiến nhấp một ngụm thì bỏ bát thuốc xuống.

 

"Nguội rồi?"

 

"Ừ."

 

Lâm Tẫn Nhiễm hơi nghi ngờ, cái này là lão Dương chuẩn bị, cô chỉ phụ trách mang tới thôi, mà lúc nhận lấy thì bát thuốc đã được đậy nắp cho nên cô cũng không biết là nóng hay nguội rồi. Nhưng theo lý mà nói, lão Dương sẽ không phạm lỗi nhỏ nhặt như vậy.

 

Nghĩ như thế Lâm Tẫn Nhiễm đưa tay vuốt ve thành bát một lát, rất ấm, "Không phải là còn nóng sao? "

 

Chu Chính Hiến dựa người vào ghế, vẻ mặt dịu dàng nhìn chằm chằm vào cô, giống như cười mà như không phải cười, nói, "Vậy ý của cô là tôi lừa cô hả?"

Loading...