Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 141

Cập nhật lúc: 2024-10-31 10:46:47
Lượt xem: 10

 Chu Tư Thụy tìm một vòng cũng không thấy robot mà thằng bé mong chờ, vì vậy thằng bé định gọi thẳng cho Chu Duy Ân. Vừa định lấy điện thoại ra chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.

 

"Về rồi!" Nghiêm Triêu đang chơi liền kéo Chu Tư Thụy.

 

Hai người núp sau giá sách, đợi đến lúc Chu Duy Ân đi qua định dọa cho anh ta hoảng sợ.

 

"Anh sai rồi được không, cái đó là từ mấy năm trước, anh còn chẳng biết là nó ở trong phòng anh nữa." Theo giọng nói của Chu Duy Ân vọng đến, có hai người từ từ bước vào.

 

Một nam một nữ, nam là Chu Duy Ân, người con gái anh ta đang nói chuyện là cô bạn gái Đinh Nhạc Dung vừa quen mấy tháng.

 

Chu Tư Thụy nhìn hai người qua khe hở của đống sách, nghe mọi người nói, chú nhỏ và bạn gái ở cạnh nhau lâu rồi, trước kia là nữ đuổi nam chạy, nhưng bây giờ ngược lại, nam lại sống c.h.ế.t đuổi theo nữ.

 

"Chu Duy Ân, cái này vốn để bên trong bàn học của anh, chỗ rõ ràng như vậy mà anh có thể không biết sao?" Đinh Nhạc Dung rõ ràng hơi mệt mỏi, "Khi còn nhỏ là em không hiểu chuyện, anh không thích em mà em vẫn mặt dày theo đuổi anh. Nhưng sau này em nhận ra, em buông tha cho anh... Nhưng lần này là anh trêu chọc em trước, anh không thể từ bỏ chị ấy thì tại sao lại đùa giỡn em?"

 

"Em nói vớ vẩn gì đấy, cái gì gọi là anh không buông bỏ cô ấy được?" Chu Duy Ân ôm vai cô ta, dịu dàng nói, "Đây là Chu gia, em đừng nói mấy thứ này ở đây, nếu không người khác nghe thấy thì không biết sao nữa."

 

"Ở đây không có người." Mắt Đinh Nhạc Dung đỏ ửng, "Dù sao đi nữa tình yêu của anh dành cho em vẫn không bằng lúc trước anh dành cho Lâm Tẫn Nhiễm."

 

"Bộp." Chu Tư Thụy vô cùng bất ngờ, không cẩn thận làm rơi cuốn sách.

 

Nghiêm Triêu vội vàng bịt miệng Chu Tư Thụy, trời ơi, sao có thể để cho đứa bé Tư Thụy nghe mấy cái không nên nghe này chứ, thật sự hôm nay ra ngoài quên không xem hoàng lịch.

 

"Ai đó?" Chu Duy Ân bực mình hỏi.

 

"Khụ khụ, cái đó... Là cháu." Nghiêm Triêu buông Chu Tư Thụy, cam chịu số phận bước ra ngoài, "Cậu nhỏ, cậu về rồi." Nói xong lại nhìn về phía Đinh Nhạc Dung nói, "Cháu chào mợ nhỏ."

 

Đinh Nhạc Dung hơi xấu hổ, cô ta lườm Chu Duy Ân một cái rồi mở cửa chạy ra ngoài.

 

"Ôi Dung Dung..." Chu Duy Ân bực bội, cầm cuốn sách đập lên mặt bàn, "Đáng chết."

 

"Cậu nhỏ." Nghiêm Triêu liếc nhìn cuốn sách nhỏ, "À... Cái này, sao cậu nhỏ không vứt nó đi, cho dù không muốn vứt thì cũng phải giấu kỹ chứ."

 

Cái thứ trên bàn này khi còn bé Nghiêm Triêu từng xem qua, bên trong có một đống chữ nhưng chỉ là một cái tên: Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm,...

 

Chu Duy Ân liếc thằng bé, "Không có việc gì sao cháu lại ở phòng cậu làm gì?!"

 

"Cháu... Tư Thụy tìm cậu đó."

 

"Tư Thụy?" Chu Duy Ân dừng lại một lát, "Người đâu?"

 

"Cháu ở đây." Chu Tư Thụy lặng lẽ đi ra từ sau giá sách, cậu bé ngước mắt lên, dùng đôi mắt vô tội nhìn Chu Duy Ân, "Chú nhỏ, vừa nãy hai người..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-141.html.]

"Trẻ con nghe cái gì lại không nghe!"Chu Duy Ân vội che giấu lòng mình, "Này, mặc kệ lúc nãy cháu nghe được cái gì, quên hết đi cho chú."

 

Nghiêm Triêu cũng giả vờ làm người lớn, quay đầu trừng mắt với Chu Tư Thụy, "Quên hết tất cả, nghe rõ chưa?"

 

Chu Tư Thụy: "..."

 

Về sau, khi Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm đi du lịch về.

 

Suốt mấy ngày nay, Chu Chính Hiến phát hiện con trai nhà mình thích nhìn anh than thở, hơn nữa gần đây cậu bé cực kỳ hiểu chuyện, vô cùng bất thường tình nguyện để anh và Lâm Tẫn Nhiễm hưởng thụ thế giới hai người.

 

Đối với sự thay đổi của con trai, ngay từ đầu Chu Chính Hiến đã thấy kỳ lạ, nhưng mà anh thích tình trạng này cho nên cũng không hỏi, cuối cùng lại cho rằng mình... Có phương pháp dạy con.

 

Xế chiều ngày nào đó, Chu Tư Thụy mang bài tập của mình đến thư phòng của Chu Chính Hiến.

 

"Cha ơi, giáo viên của con nói bài tập cần có chữ ký phụ huynh."

 

"Ừ, mang đến đây."

 

Chu Chính Hiến thả tài liệu xuống, nhìn con trai nhà mình đi qua bàn làm việc đến cạnh anh, sau đó đặt quyển vở trước mặt anh, "Vâng ạ."

 

Chu Chính Hiến không xem qua nội dung bài tập mà ký luôn, thật ra với trình độ của Chu Tư Thụy thì mấy bài tập này của trường như đồ chơi trẻ con vậy.

 

Trước kia Chu Tư Thụy đợi anh ký xong sẽ ôm vở chạy đi, nhưng lần này cầm vở bài tập nhưng vẫn chưa có ý định đi.

 

"Làm sao vậy?" Chu Chính Hiến đưa tay xoa đầu thằng bé, dịu dàng hỏi, "Con có gì muốn nói à?"

 

Chu Tư Thụy gật đầu, rất nghiêm túc nói, "Cha ơi, con hiểu cha rồi."

 

Chu Chính Hiến sững sờ, "Hả?"

 

"Cha nói đúng, mẹ vừa thông minh lại xinh đẹp, thật sự có rất nhiều người nhìn mẹ."

 

Chu Chính Hiến nhíu mày, "Quỷ nhỏ, con muốn nói cái gì?"

 

"Không muốn nói gì cả." Chu Tư Thụy ra vẻ sâu xa vỗ vỗ vai Chu Chính Hiến, "Con phát hiện có nhiều người thích mẹ."

 

Mấy chú ở bệnh viện đối xử với mẹ rất tốt, chú quân nhân thường xuyên đến thăm mẹ cũng rất tốt, bây giờ đến cả chú nhỏ cũng... Haizzz, lúc này cậu bé nhận ra mình và cha ở cùng một chiến tuyến, mẹ là của cha, ai cũng không thể cướp mẹ đi.

 

"Thụy Thụy, ngoan ngoãn nói cho cha nghe, ai thích mẹ con rất nhiều. Hửm?" Chu Chính Hiến híp mắt, trong giọng nói có mùi lừa gạt, "Con thấy ai đối xử với mẹ tốt, nói ra sẽ có quà."

 

"Quà gì ạ?" Đôi mắt Chu Tư Thụy sáng lên.

 

"Không phải con thích đủ loại robot sao, nghe nói lần này chú nhỏ về có mang theo một con." Chu Chính Hiến nói, "Nếu tin tức của con đáng tin cậy, con nói một cái, cha cho con một con, có được không?"

Loading...