Mặt Nạ Của Em - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-10-29 17:42:26
Lượt xem: 11
"Mọi người mau đi đi, ở đây động đất không ngừng, dường như ngọn núi này không chịu được nữa, đá mà trượt xuống là mấy người có thể mất mạng đấy!" Hiệu trưởng và mấy giáo viên sau khi sắp xếp ổn thỏa cho học sinh đã quay lại đây, chứng kiến hai học sinh được cứu ra và Lâm Tẫn Nhiễm như mất hồn ngồi trên mặt đất, bọn họ bước lên phía trước muốn đưa bọn họ ra khỏi đây.
Lâm Tẫn Nhiễm hất tay hiệu trưởng ra, điên cuồng chạy về phía trước, "Chu Chính Hiến, Chu Chính Hiến..."
"Bác sĩ Lâm! Ngọn núi này có thể sụp xuống!" Hiệu trưởng quát lớn.
"Sư tỷ!" Ngô Quý Đồng xông lên phía trước giữ chặt Lâm Tẫn Nhiễm, "Mau lùi về sau đi!"
"Cậu có biết là anh ấy ở bên trong không?!" Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu lại nhìn cậu ta, đôi mắt đỏ ngầu, "Cũng là vì cứu tôi trước cho nên anh ấy mới không đi lên, Quý Đồng, anh ấy bị thương!"
Ngô Quý Đồng cũng nghẹn ngào, vừa nãy trong lòng của cậu ta cũng mơ hồ nhận thấy Chu Chính Hiến có thể đã đoán được ít nhiều, cho nên... Anh ấy không muốn để Lâm Tẫn Nhiễm ở lại chịu chết.
"Chị đi theo em đi.."
"Cậu buông chị ra!" Lâm Tẫn Nhiễm kệ cậu ta, cô điên cuồng bới đống đổ nát, không quan tâm mà quỳ lên đất đá.
Cô gọi tên anh, tay không ngừng bới đống đổ nát, hất ra ngoài.
Tay của cô nhanh chóng bị cọ xát chảy đầy máu.
Chu Duy Ân khẽ chửi, chạy tới ôm ngang người Lâm Tẫn Nhiễm lên, "Bê tông ở chỗ này đã sụp xuống rồi, dựa vào những dụng cụ của chúng ta ở đây thì không thể mở đường, Lâm Tẫn Nhiễm, cô đừng phí công làm chuyện này nữa!"
"Tôi phải cứu anh ấy, phải cứu anh ấy, Chu Duy Ân, cậu giúp tôi đi, đá đè trên người sẽ rất đau." Cuối cùng nước mắt Lâm Tẫn Nhiễm cũng rơi xuống, cô vừa bới vừa nói, nhưng mà trạng thái như một con rối không hồn, "Tôi biết rõ cảm giác này, thật sự rất khó chịu, có lẽ còn có thép nữa, cậu có biết thứ kia đ.â.m vào mặt rất đau hay không... Nhanh lên, nhanh lên! Tôi cầu xin cậu, tôi cầu xin mọi người, cứu anh ấy có được không..."
Xung quanh lại mạnh mẽ rung chuyển, mọi người cách đó không xa chứng kiến bộ dạng của Lâm Tẫn Nhiễm mà mắt đều đỏ ửng. Bọn họ không nghĩ tới, một người luôn luôn bình tĩnh thản nhiên trong mắt mọi người, bác sĩ Lâm đối xử với ai cũng lãnh đạm lại có dáng vẻ như này.
Nhưng bây giờ bọn họ cũng không có cách nào cả, ngọn núi lung lay sắp sụp này làm người khác khủng hoảng, chẳng ai dám đem tính mạng của mình ra đùa giỡn cả.
"Chu Chính Hiến, anh đừng sợ, em nhất định sẽ cứu anh, em sẽ không để chuyện đó xảy ra với anh..."
"Thế nhưng mà, nhưng mà làm sao bây giờ... Em đào nhưng không mở được... Đều tại anh, sớm biết như vậy em sẽ không làm thế... Sớm biết nó sẽ sụp xuống, em đã ở với anh rồi, chúng ta... Chúng ta c.h.ế.t cùng nhau thì được rồi..."
Lâm Tẫn Nhiễm không ngừng run rẩy nói, cô dùng sức đẩy hòn đá, tay đã sớm đau không cảm nhận được gì nữa. Bây giờ cô chỉ biết ném đá đi, giống như ném ra được viên nào, anh cũng sẽ bớt đau một chút.
Hốc mắt Chu Duy Ân cũng nhanh chóng ướt, có lẽ anh ta chán ghét Chu Chính Hiến, nhưng mà anh ta chưa bao giờ có ý nghĩ để Chu Chính Hiến chết, anh ta luôn chống đối với anh, nhưng rõ ràng cũng chưa từng làm hỏng chuyện của anh.
"Này! Cô muốn c.h.ế.t cùng anh ta à? Tôi sẽ ở cùng cô!" Mắt Chu Duy Ân đỏ lên, cũng ngồi bên cạnh bới đá ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-136.html.]
Đều là vô dụng, phí công.
Mọi người đều biết như thế, nhưng bọn họ cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức không nói ra lời, là bởi vì yêu nhiều mới có thể không để ý đến tính mạng của mình đi cứu người khác. Họ vốn cho rằng chỉ có tình thân mới có thể làm cho người ta quên đi bản thân, nhưng bây giờ mới phát hiện, thật ra tình yêu cũng có thể.
Yêu nhau đến tận xương tủy, sống lại một mình thì có ý nghĩa gì?
Thời gian dần dần trôi qua.
Đúng lúc này.
"Ở đây, ở đây!" Đột nhiên mắt Ngô Quý Đồng sáng ngời, cậu ta chạy đến cửa trường học giữ chặt mấy người, "Đồng chí, phía dưới này có người! Mau đến đây cứu anh ấy!"
Là mấy người mặc quân trang.
Lúc mọi người chứng kiến sự xuất hiện của nhóm người này, trong lòng kích động và hưng phấn như lửa đốt, từ lúc động đất đến giờ đã được bốn tiếng đồng hồ, bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện tại hiện trường.
"Người dân ở đây đều phải đi trước, ở đây rất nguy hiểm!" Trưởng nhóm nói rõ với Ngô Quý Đồng rồi để cho cấp dưới lấy dụng cụ ra chuẩn bị nghĩ cách cứu viện, "Ngọn núi này không an toàn, tất cả mọi người mau rút lui!"
"Sư tỷ, có quân đội đến rồi chị! Chị đừng đào nữa!" Ngô Quý Đồng vừa khóc vừa cười giữ chặt Lâm Tẫn Nhiễm.
Lâm Tẫn Nhiễm kinh ngạc quay đầu lại nhìn những người mặc quân trang màu xanh lá, sợi dây kéo căng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng không ít, "Cứu được anh ấy, còn cứu được anh ấy có phải không?"
"Chị đi ra trước đi đã." Ngô Quý Đồng và Chu Duy Ân liếc nhau, hai người cùng kéo Lâm Tẫn Nhiễm ra ngoài.
Lâm Tẫn Nhiễm đứng bên cạnh, tất cả tinh thần lúc này của cô chỉ dựa vào suy nghĩ "Cứu anh", nhưng ba tiếng vừa nãy hít thở không thông dưới đó và một lần sụp đổ nữa khiến cho cả người cô cũng bắt đầu choáng váng.
Ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm dần dần mơ hồ, cô mờ mịt thấy mấy người kia dùng gậy cạy đá, chứng kiến bọn họ gọi người, cũng nhìn máy móc được đưa đến.
Sẽ không có chuyện gì đâu.
Người gian xảo như anh làm sao có thể để mình gặp chuyện không may được, anh nhất định biết rõ anh mà xảy ra chuyện thì cô nhất định sẽ đau lòng, anh không để cô đau lòng đâu, cho nên... Nhất định anh sẽ không sao.
Chu Chính Hiến, em tin tưởng anh như thế, em ỷ lại vào anh như thế, anh nhất định sẽ không bỏ rơi em đúng không?
"Lâm Tẫn Nhiễm!"
"Sư tỷ!"
Bên tai vang lên tiếng người khác gọi tên cô, cô nghĩ, sao mình lại như vậy, cô còn chưa thấy anh đi ra, cô muốn gắng gượng, cô không muốn chóng mặt, không thể chóng mặt...
Nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, thế giới là một màu đen, lòng cô nóng như lửa đốt nhưng đã nhanh chóng mất đi ý thức.