Mặt Nạ Của Em - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-10-29 17:42:00
Lượt xem: 8
"Tôi nghe thấy rồi!" Lâm Tẫn Nhiễm không ngừng phủi bụi trên mặt, "Chu Duy Ân, ở đây còn có hai đứa bé, chúng nó không chịu đựng thêm được đâu!"
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Mọi người đợi đi, tôi lập tức đi cứu mọi người đây."
"Sư tỷ, chị đừng lo lắng, mọi người sẽ ra ngoài nhanh thôi!" Ngô Quý Đồng cũng kêu to.
Lâm Tẫn Nhiễm thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Chu Chính Hiến, "May quá, xem ra chúng ta không cần qua đêm ở đây rồi."
Chu Chính Hiến quay sang cười với cô, "Anh đã nói sẽ không có chuyện gì rồi."
"Ừm."
Lâm Tẫn Nhiễm cúi người xuống nhìn hai đứa bé, mặc dù mới trải qua ba tiếng, nhưng ở trong hoàn cảnh áp lực như vậy, cô là người lớn mà cả thể xác lẫn tinh thần còn mệt mỏi huống chi là hai đứa bé.
Mà nhân lúc Lâm Tẫn Nhiễm không để ý Chu Chính Hiến khẽ nhíu mày, nhưng trong nháy mắt anh cũng quay lại bộ dạng bình thường.
Người ở trong thì kiên nhẫn chịu đựng, người ở ngoài cũng rất nghiêm túc, Chu Duy Ân, Ngô Quý Đồng còn có mấy người thanh niên khỏe mạnh cường tráng chậm rãi đẩy những tảng đá và xi-măng ra, mở rộng cái lỗ kia, cuối cùng khi mở được cho đủ một người chui ra mới ngừng lại.
Mấy người phụ trách cố định cái lỗ này, mà Chu Duy Ân thì nằm rạp xuống dưới đất thò tay vào bên trong, "Thấy tôi không, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tôi giúp mọi người lên."
Cái khe hở này không lớn, chỉ có thể kéo một người, Ngô Quý Đồng quay người đi tìm dây thừng, Chu Duy Ân thì tranh thủ từng giây từng phút để cứu người trước.
"Nhiễm Nhiễm, anh ôm em, em đưa tay ra để cậu ấy kéo em ra ngoài đi." Chu Chính Hiến đứng sau lưng Lâm Tẫn Nhiễm, anh giữ eo cô, rõ ràng muốn đưa cô ra ngoài đầu tiên.
"Đợi đã, trước tiên cho hai đứa bé ra ngoài." Lâm Tẫn Nhiễm đẩy tay anh ra, cúi người ôm lấy Mẫn Mẫn.
Chu Chính Hiến dừng lại một chút, vừa nãy trong nháy mắt anh đã có ý định đấy.
Tính mạng của ai cũng không quan trọng bằng cô, đương nhiên cô là người đầu tiên phải được cứu trợ. Nhưng anh cũng biết được một khi cô đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi ý định của cô.
"Được." Chu Chính Hiến im lặng một lát mới lên tiếng trả lời, anh giúp cô đưa Mẫn Mẫn lên trên.
"Chu Duy Ân, đỡ được không?!"
"Được!" Chu Duy Ân nói, "Tôi đưa lên rồi."
Mẫn Mẫn rất nhẹ, cho nên nhanh chóng được đưa ra ngoài. Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm vui vẻ, ở cạnh Chu Chính Hiến giúp Tiểu Đồng ra ngoài.
Thời gian cứ thế trôi qua, người ở trên phải đỡ lấy người khác nên bắt đầu phát run, đầu chảy đầy mồ hôi.
"Có dây thừng rồi, có dây thừng rồi!" Không biết Ngô Quý Đồng kiếm được dây thừng ở đâu, cậu ta ném dây thừng xuống, "Sư tỷ, chị buộc vào lưng đi, dựa vào một mình sức của Chu Duy Ân thì không được đâu."
"Được!"
Hai bạn nhỏ đều được đưa ra ngoài rồi, dưới đây chỉ còn hai người lớn.
"Anh bị thương, anh lên trước đi, em giúp anh buộc dây." Lâm Tẫn Nhiễm giữ chặt dây thừng muốn buộc lên người Chu Chính Hiến, nhưng mà cô còn chưa vòng dây thừng qua eo anh đã bị Chu Chính Hiến nắm tay kéo lại.
Anh cười khẽ, "Em làm gì vậy?"
Nói xong, anh liền lấy dây xoay người cô lại, không để cô kháng cự rồi nhanh chóng quấn dây thừng quanh hông của cô, buộc lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-135.html.]
"Chu Chính Hiến!" Lâm Tẫn Nhiễm giận dữ nhìn anh.
"Nhiễm Nhiễm, anh phải đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với em trước tiên." Chu Chính Hiến trấn an vuốt đầu cô, "Ngoan nào, lên đó chờ anh."
"Anh!"
"Đừng lãng phí thời gian." Một tay Chu Chính Hiến ôm lấy cô, anh giật giật dây thừng, lớn tiếng gọi, "Chu Duy Ân, kéo người!"
"Biết rồi!"
Dây thừng nhanh chóng chuyển động, anh ở dưới đỡ người cô, người ở trên ra sức kéo cô. Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm đang rối loạn, nhưng cô biết lúc này không thể từ chối, lãng phí thời gian là lãng phí cuộc sống.
Trước mắt dần dần sáng, tay Chu Chính Hiến cũng chầm chậm buông lỏng cô ra.
"Không xong rồi, bác sĩ Ngô, không chịu được nữa!"
"Đúng vậy! Sao tôi cứ cảm thấy nó lắc lư." Mấy người đứng hỗ trợ cảm thấy được sự rung chuyển rõ ràng, đống phế tích này hình như có thể tiếp tục sụp đổ.
"Chịu không được cũng phải cố!" Chu Duy Ân kéo tay Lâm Tẫn Nhiễm, "Lâm Tẫn Nhiễm, cô đừng sợ! Tôi, tôi kéo được cô rồi."
"Không được đâu tiên sinh, cái này, cái này thật sự..."
Tim Lâm Tẫn Nhiễm đập liên hồi, bọn họ đang nói cái gì, cái gì không được?
Làm sao lại không được, anh còn ở dưới đó mà!
Chu Duy Ân từ từ kéo cô lên, nửa thân của cô đã được ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn xuống, từ một khe hở, cô thấy Chu Chính Hiến cũng đang ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng bộ dạng của anh lúc này cũng chật vật, nhưng đôi mắt kia vẫn giống như bình thường, dịu dàng và ấm áp.
"Chu Chính Hiến...." Trong lòng cô cực kỳ sợ hãi đến mức không thốt lên lời.
Môi của anh động đậy, cô không nghe được anh nói gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng lại biết rõ anh đang nói cái gì.
Anh nói, "Anh yêu em."
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm đau nhói.
Tại sao lại phải... giống như bộ dạng không kịp nói?
Ngô Quý Đồng thấy cô ra ngoài liền buông lỏng dây thừng kéo cô lại, giúp Chu Duy Ân đưa cô ra ngoài.
"Đi mau! Ở đây sắp sụp rồi!" Mấy người đàn ông hỗ trợ cuối cùng cũng buông tay dưới sự rung chuyển mạnh, những lúc như này, tính mạng của những người xa lạ dù như thế nào cũng không quan trọng bằng chính mình.
Những người kia chạy đi, Lâm Tẫn Nhiễm cũng bị Chu Duy Ân ôm lấy đưa ra bên ngoài.
Lại xuất hiện những tiếng vang nặng nề, Lâm Tẫn Nhiễm ngẩng đầu lên từ trong lòng Chu Duy Ân, sững sờ nhìn khe hở biến mất.
"Anh ấy còn ở bên trong..."
Chu Duy Ân cũng không chậm trễ nữa, "Lâm Tẫn Nhiễm..."
"Anh ấy bị thương, anh ấy còn ở trong đó." Lâm Tẫn Nhiễm mở to mắt nhìn đống đổ nát, gần như không thể tin được mọi việc sẽ xảy ra trước mắt.