Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 130

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:27:39
Lượt xem: 13

Đương nhiên cô không thừa nhận, cô nói cô có y đức, có phẩm đức, đi Vân Nam để chữa bệnh cứu người.

 

Khi đó Chu Chính Hiến đã nói như nào, à, anh nói, "Có y đức... còn tạm chấp nhận, nhưng phẩm đức thì coi như thôi đi."

 

"Hôm nay cho các em nhỏ tiểu học lên thị trấn tiêm vắc-xin, cậu mang hết đồ đi chưa?" Lâm Tẫn Nhiễm hỏi Ngô Quý Đồng.

 

"Chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát."

 

"Được."

 

Mấy người bọn họ bắt đầu đi đến bệnh viện nhỏ ở thị trấn, thị trấn này rất nhỏ, lái xe thêm vài phút đã đến trước trường tiểu học.

 

Lâm Tẫn Nhiễm bước xuống xe, giúp y tá mang đồ xuống.

 

"Ơ, xe của ai dừng ở đây thế?" Ngô Quý Đồng liếc chiếc xe màu đen dừng ngoài cửa.

 

"Quan tâm nhiều làm gì." Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vào gáy cậu ta, "Nhanh lên, cầm giúp chị."

 

"À, được được, em biết rồi!" Y tá bên cạnh thấy bộ dạng oan ức của Ngô Quý Đồng liền cười lớn.

 

Mấy người cùng nhau đi đến cổng trường, Lâm Tẫn Nhiễm vừa đi vào đã thấy đứa bé hơn mười tuổi chạy đến, "Bác sĩ Lâm đến rồi."

 

Hôm qua bọn họ đã kiểm tra sức khỏe cho mấy đứa bé nên mấy bạn nhỏ ở đây đều nhận ra bọn họ.

 

Mấy bạn nhỏ ở đây rất thích chơi với Ngô Quý Đồng, bởi vì cậu ta nhìn thân thiện hơn nhiều. Nhưng cô bé trước mặt này khá đặc biệt khi lại thích Lâm Tẫn Nhiễm lạnh lùng.

 

Theo như Ngô Quý Đồng nói, đứa bé này lớn lên sẽ cực kỳ kinh khủng vì có khẩu vị quá nặng.

 

"Ừ, chị đến để tiêm cho mấy em, quay về nói các bạn chuẩn bị thật tốt rồi ra đây xếp hàng."

 

Tiểu Đồng nghe cô nói đến tiêm thì lùi ra sau một bước, "Tiêm, tiêm ạ?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm cong môi, "Làm sao vậy, sợ à?"

 

Tiểu Đồng trừng mắt, "Đương nhiên không sợ, em dũng cảm nhất mà!"

 

Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, cô ngước mắt nhìn ra đằng sau cô bé.

 

Trường học có ba tầng, tổng cộng gồm mười phòng, lúc này phòng bên trái của tầng một có rất nhiều người tụ tập bên ngoài. Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại một chút, "Giáo viên của em ở kia à, em nói với giáo viên bảo mấy bạn kia xếp hàng đi."

 

"Giáo viên ở bên trong, nhưng mà mọi người không vây quanh giáo viên đâu, là một anh đẹp trai cho tụi em đồ dùng học tập đó." Tiểu Đồng vừa nói vừa chạy đến giữa phòng, "Bác sĩ Lâm chờ một chút, em sẽ đi bảo giáo viên."

 

"Anh đẹp trai?" Ngô Quý Đồng đi đến bên cạnh Lâm Tẫn Nhiễm, "Tới làm từ thiện sao?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm không để ý lắm, chỉ nói, "Đi chuẩn bị đi, lát nữa chị giải quyết bốn lớp, hai người chia ra, mỗi người ba lớp."

 

"Được."

 

"Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-130.html.]

 

Ba người Lâm Tẫn Nhiễm loay hoay chuẩn bị dụng cụ, vài giáo viên phụ trách trong trường đã đến, một người đàn ông trung niên đứng ra nói, "Bác sĩ Lâm đến rồi à, tôi đã bảo các lớp trưởng của lớp tập hợp, sau đó xếp hàng rồi."

 

"Được, phiền ngài rồi."

 

"Tại sao lại phiền cơ chứ, mọi người đã không ngại xa xôi đi đến thị trấn này giúp chúng tôi mới là phiền toái." Người đàn ông trung niên là hiệu trưởng trường này, lúc này nghe thấy cô nói như vậy liền xua tay.

 

Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Đây là việc nên làm."

 

Bọn nhỏ đều rất nghe lời, từ bé đến lớn, hai lớp nhỏ nhất xếp hàng trước, những người còn lại đều đứng trên hành lang nhìn.

 

"Còn một lớp nữa." Lâm Tẫn Nhiễm nhìn sang phòng học, "Đang có tiết sao?"

 

"Không phải, đến lượt chúng nó nhận đồ dùng học tập sao, cô Tiểu Nghiêm sang đó xem giúp tôi với."

 

Tiểu Nghiêm là cô giáo tầm 25 đến 26 tuổi, sau khi nghe xong vội vàng nói, "Được rồi, tôi sẽ đi sang xem tình hình bên Chu tiên sinh ngay lập tức."

 

"Bộp." Thuốc Lâm Tẫn Nhiễm vừa cầm lên lại rơi xuống, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hiệu trưởng, rõ ràng không thể tin được, "Chu tiên sinh?"

 

Hiệu trưởng nói, "Là thế này, vị Chu tiên sinh này hình như đến từ Bắc Kinh, mang theo rất nhiều đồ dùng học tập và sách cho mấy đứa nhỏ."

 

Lâm Tẫn Nhiễm kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng học, bên kia bọn nhỏ nối đuôi nhau đi ra, bóng dáng của người kia vẫn chưa xuất hiện.

 

"Mà Chu tiên sinh thật sự rất đẹp trai lịch sự, không chỉ tuấn tú mà còn tấm lòng tốt nữa, người như vậy hiện tại cũng không có nhiều."

 

"Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi anh ấy còn bảo người của mình soạn một văn bản, giúp chúng tôi tu sửa lại trường học."

 

"Về sau bọn trẻ có thể được học hành thật tốt..."

 

Hiệu trường và mấy giáo viên không phát hiện ra sự khác thường của Lâm Tẫn Nhiễm, liên tục nói tốt về vị "Chu tiên sinh" không hiểu xuất hiện từ đâu, Ngô Quý Đồng đứng bên nghe xong cũng như lọt vào sương mù, "Sư tỷ, Chu tiên sinh mà bọn họ nói không phải vị Chu tiên sinh nhà chị đấy chứ?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm mấp máy môi không nói gì.

 

Đúng lúc này, một đám nhóc đi sau lưng người kia ra ngoài, cách ăn mặc của anh vẫn đơn giản, sạch sẽ, dáng người cao ráo, dịu dàng nho nhã, anh đi cùng với đám nhóc, trên miệng luôn nở nụ cười.

 

Lâm Tẫn Nhiễm đứng nhìn từ xa, không biết cô bé bên cạnh nói gì với anh, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé, bộ dạng đó cực kỳ dịu dàng.

 

Lâm Tẫn Nhiễm không thể nói rõ tâm trạng lúc này của mình, cô nói đi là đi, anh ra vẻ không ngăn cản cô, nhưng trên thực tế cô biết rõ anh cũng không vui vẻ gì.

 

Bọn họ mới xa nhau hai ngày nhưng cô thật sự rất nhớ anh, lúc không bận rộn, cô cứ nghĩ không biết bây giờ anh đang làm gì.

 

Bây giờ thì tốt rồi, hoàn toàn không cần nghĩ đến nữa, người này cũng đã theo cô đến đây.

 

Hiệu trưởng và các giáo viên nghênh đón anh, sau khi Chu Chính Hiến nói vài câu với họ liền nhấc chân đi đến chỗ Lâm Tẫn Nhiễm.

 

Mọi người đều không hiểu, cho nên khi Chu Chính Hiến đi đến trước mặt bác sĩ Lâm bọn họ mới biết, lúc anh hơi cúi người vén tóc ra sau tai cho cô, vẻ mặt của bọn họ đều cực kỳ hoang mang.

 

"Sao anh lại tới đây, không bận sao?" Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ.

 

Ánh mắt này của cô đối với Chu Chính Hiến mà nói thì rất xứng đáng, vì vậy anh đưa tay véo mặt cô, lên tiếng, "Có bận rộn cũng không thể ngăn được nỗi nhớ về em nên anh trực tiếp đến đây tìm em."

Loading...