Mặt Nạ Của Em - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-10-27 13:09:33
Lượt xem: 17
Cảnh sát, "Vâng."
Mặt khác, vài người thuộc gia đình đó đang ngồi ăn uống nghỉ ngơi, vốn đến gây náo loạn để lấy ít tiền, ai ngờ lại gặp phải người có quyền như vậy! Vừa rồi nghe anh gọi điện thoại, giờ lại thấy gặp thái độ của cảnh sát đối với anh... Rõ ràng là không nên đụng vào mấy người này, sớm biết như vậy đã không đánh người rồi! Chết mất thôi!
Mà y tá, bác sĩ đứng một bên cũng sững sờ, người bạn này của bác sĩ Lâm...
Miệng vết thương của Lâm Tẫn Nhiễm đang được khâu lại, Chu Minh đứng bên cạnh vừa căng thẳng vừa lo lắng.
"Vết thương này không sao chứ bác sĩ, có thể để lại sẹo không?" Cuối cùng Chu Minh cũng thay Lâm Tẫn Nhiễm mở miệng hỏi bác sĩ khâu vết thương.
"Vết thương không nặng lắm, nếu chăm sóc tốt thì sẽ không để lại sẹo."
"Ồ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."
"Nhưng mà... chú có quan hệ gì với bác sĩ Lâm vậy?" Bác sĩ khâu vết thương nghi ngờ hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm lên tiếng, "Ông ấy..."
"Tôi là cha con bé."
"À à à, ra vậy, chào chú Lâm."
Vừa nói xong lời này, Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Minh đều sững sờ, chú Lâm...
Đúng rồi, Lâm Tẫn Nhiễm đã là họ Lâm rồi, cha của cô không phải cũng mang họ Lâm sao?
Lâm Tẫn Nhiễm cười mỉa mai, lúc này trên đầu đã không còn cảm giác đau đớn, ngược lại trong lòng thì buồn phiền vô cùng.
"Nhiên, Nhiên Nhiên... Con còn đau nữa không?" Chu Minh đứng ở đó, rõ ràng hơi mất tự nhiên.
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt lên, giọng nói rất lạnh nhạt, "Tôi tên Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm trong Tằng Lâm Tẫn Nhiễm (1), ông gọi Nhiên Nhiên... Người đó là ai vậy?"
(1) Nhuộm cả cánh rừng
Bác sĩ khâu vết thương trừng mắt nhìn, cảm giác như mình đã nghe được điều gì đó không nên nghe. Trong bầu không khí không hiểu sao lại bắt đầu căng thẳng, anh ta ho khan một tiếng, thu sợi chỉ trên tay, bước ra ngoài.
"Nhiên..." Chu Minh không nói nên lời, ông nhìn cô gái trước mắt, trong lòng lại nhói đau. Khó trách lúc trước cô chứng kiến cảnh ông bày hai bát cơm cho hai chị em lại cảm thấy không ngon miệng, khó trách lúc cô đứng ở ngoài hành lang chất vấn ông, nguyên nhân bởi vì cô chính là con gái ông, nhưng ông lại không nhận ra.
Hai ngày này, ông đã nghe Hoắc lão phu nhân nói nên biết tất cả, biết cô không chết, cũng biết mấy năm nay cô trải qua nhiều đau khổ.
Hiện tại ông chỉ hận tại sao mình không thể ở bên cạnh cô, vì sao không thể trở thành một người cha có trách nhiệm...
Ông biết rõ cô trách mình, ông cũng biết cô trách ông là đúng, tất cả đều là lỗi của ông, điều duy nhất ông có thể làm bây giờ chính là đền bù.
"Được, Tẫn Nhiễm, con muốn cha gọi như nào thì cha sẽ gọi như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-126.html.]
Lâm Tẫn Nhiễm mấp máy môi, chỉ cảm thấy n.g.ự.c mình còn khó chịu hơn so với vết thương trên trán, "Tôi biết rõ sớm hay muộn ông cũng sẽ đến, hôm nay tôi nói ông gọi tôi là Lâm Tẫn Nhiễm cũng chỉ muốn nói cho ông biết, bây giờ tôi đã có gia đình của tôi, có cha mẹ của tôi, bọn họ đối xử với tôi rất tốt, như con gái ruột của họ, cho nên... Tôi sẽ không quay lại làm Chu Nhiên."
Trái tim Chu Minh đập liên hồi, cho dù ông biết rõ cô có thể nói như vậy, nhưng khi nghe được từ chính miệng cô lại là một việc khác, "Cha, cha biết mình không xứng đáng làm cha của hai đứa."
Lâm Tẫn Nhiễm quay mặt đi, kiềm chế cảm giác muốn khóc.
"Con có thể xem cha là một người bình thường, giống như trưởng bối của con được không?" Chu Minh nói chuyện, giọng cũng hơi nghẹn ngào, "Cha chỉ muốn bù đắp cho con."
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt lên, "Không cần bù đắp gì hết, thật ra tôi không trách ông, tôi cũng hơi... hiểu được việc ông làm, việc đã qua lâu rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa, tôi chỉ muốn sống thật tốt cho hiện tại."
"Được, sống tốt cho hiện tại, vậy chúng ta sẽ cùng sống tốt cho hiện tại." Chu Minh vội vàng nói tiếp, "Cha không nhắc tới chuyện cũ nữa, chỉ nói chuyện hiện tại thôi, được không con?”
Lâm Tẫn Nhiễm không nói gì.
"Cha nghe lão phu nhân nói, Đại thiếu gia và con muốn ở bên nhau."
Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu, "Sao nào, ông định thuyết phục tôi à? Ông cũng nghĩ anh ấy với đại tiểu thư họ Từ kia mới là trời sinh một đôi?"
"Đương nhiên là không!" Chu Minh vội nói, "Bất kì một ai cũng không thể sánh được với con."
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, khẽ mỉm cười, "Ông còn nhớ hồi trước chứ, lúc ông biết tôi thích anh ấy thì đã nói rằng tôi và anh ấy không thể ở bên nhau được."
Chu Minh bóp trán, "Nhiên Nhiên, cha sai rồi."
Sai rồi?
Lâm Tẫn Nhiễm không biết biểu đạt tâm trạng lúc này như thế nào, lúc trước ông là quản gia của nhà họ Chu, ông luôn luôn giữ khuôn phép của Chu gia, vậy mà bây giờ ông lại nhận sai với cô.
Đúng là thói đời dễ dàng thay đổi.
"Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm?!" Trong lúc Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Minh rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, Chu Duy Ân chạy vào, trên mặt anh ta có hai chỗ thâm tím, nhìn thoáng qua có vẻ không ổn chút nào.
Lâm Tẫn Nhiễm đang mang tâm trạng phức tạp cũng bị Chu Duy Ân kéo ngược về, cô ngước mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy Chu Chính Hiến cũng đi vào theo anh ta, "Giải quyết xong chưa?"
"Giải quyết xong rồi!" Chu Duy Ân gần như muốn nhào lên trên đùi cô, anh ta ngồi xổm xuống nhìn cô, "Vết thương của cô có đau không, có khó chịu không? Nếu khó chịu cô cứ nói, tôi sẽ đánh cho tên kia tàn phế luôn... Á!"
Chu Duy Ân đột nhiên bị người ta nắm lấy cổ áo kéo ra đằng sau, Lâm Tẫn Nhiễm ngước lên nhìn thì thấy Chu Chính Hiến mặt không biểu cảm kéo Chu Duy Ân đi, "Cút ra ngoài bôi thuốc."
Chu Duy Ân hất tay của anh ra rồi đứng lên, "Lâm Tẫn Nhiễm đang ở đây, cứ để cô ấy bôi thuốc cho tôi."
Nói xong còn tỏ vẻ đáng thương.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn Chu Chính Hiến, khẽ ho một tiếng, "Đầu tôi bây giờ hơi choáng váng, chỉ sợ không thể bôi thuốc cho cậu."
"Hả?" Lúc này Chu Duy Ân mới kịp phản ứng, "À à, suýt nữa tôi quên mất, xin lỗi cô, xin lỗi cô."