Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 105

Cập nhật lúc: 2024-10-22 18:02:24
Lượt xem: 16

Lâm Tẫn Nhiễm ngước lên nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng, "Tôi không tin vào cái gọi là mệnh trời."

 

Chu Duy Ân, "Cô..."

 

"Về phần anh ấy có để tâm hay không, cứ để tự anh ấy nói cho tôi biết." Lâm Tẫn Nhiễm nói xong thì kéo tay Chu Duy Ân ra, dứt khoát đi về phía trước.

 

Chu Duy Ân đứng phía sau há miệng, nhưng vẫn không gọi cô lại.

 

Thật ra anh ta còn chưa nói xong, anh ta còn muốn nói, nếu Chu Chính Hiến không để tâm, thì vẫn còn có anh ta, tim của anh ta vẫn luôn luôn dành cho cô. Khoảng thời gian này giả vờ giống như trước kia, giả vờ có người mới, nhưng chỉ có anh ta hiểu rõ nhất, anh ta không thể bỏ được cô.

 

Bằng không khi anh ta biết đến sự tồn tại của Từ Tử Thiên đã không vội vàng đi tìm cô như thế.

 

Lâm Tẫn Nhiễm trở về phòng, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Chu Chính Hiến. Có lẽ anh cũng giống Chu Duy Ân, thấy cô và Từ Tử Thiên đi cùng nhau thì lập tức cho rằng cô đã biết chuyện của anh và Từ Tử Thiên.

 

Ái chà, xem ra người này vì cô mà đã nghĩ nhiều rồi.

 

Lâm Tẫn Nhiễm đi đến gần cửa sổ, cô lấy một gói t.h.u.ố.c lá từ trong ngăn kéo ra, bật lửa, ánh lửa nhỏ lóe lên, làn khói mỏng bay ra.

 

Trời đất tạo thành sao, ừ, nhìn qua quả thực Từ Tử Thiên không tồi, ít nhất ánh mắt đầu tiên của cô ta khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, xem ra tương lai có khả năng là... Một tình địch rất mạnh?

 

Về đêm.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nằm trên giường.

 

"Tinh." Di động có tin nhắn.

 

Lâm Tẫn Nhiễm vươn tay lấy điện thoại nằm trên cái tủ đầu giường, là tin nhắn của Chu Chính Hiến.

 

"Đến thư phòng của anh."

 

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười một tiếng, cô trả lời: "Anh cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, đêm hôm khuya khoắt bảo em đi tìm anh, không sợ vị hôn thê của anh ghen sao?"

 

"Em ghen à?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của người nào đó.

 

"Ừ, ghen tị, hôm nay Vân Thanh đổ cho em rất nhiều dấm, chua lắm!"

 

"Lâm Tẫn Nhiễm, đến đây với anh."

 

"Không."

 

"Được, anh đến tìm em."

 

"Ngại quá, em khóa cửa rồi."

 

Bên kia im lặng một lúc lâu mới gửi tin nhắn đến: "Cô gái hôm nay do bà nội tự mình dẫn đến, em yên tâm, anh sẽ xử lý gọn gàng."

 

Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười, không cần anh nói cô cũng biết người nọ là do Hoắc phu nhân sắp xếp. Vốn chỉ muốn trêu anh một chút, mặt khác... trong lòng quả thật không thoải mái, vì cô gái kia khá tốt, các mặt khác cũng rất được.

 

"Cô ấy rất có duyên phận với anh, như thế này thành ra em lại can thiệp vào chuyện của hai người. Haizz... Mệnh trời không thể trái, Chu tiên sinh, không thì chúng ta chấm dứt đi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm gửi tin nhắn xong, sau đó yên tâm định đi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-na-cua-em/chuong-105.html.]

 

Một lát sau, di dộng vang lên, lần này không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi đến.

 

Đúng là không thể dứt nổi mà, Lâm Tẫn Nhiễm thấy anh không hề có ý định dừng lại thì đành nghe máy.

 

"Làm sao vậy?"

 

"Mở cửa."

 

Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, cô ngồi dậy, "Anh đến thật à?"

 

Bên kia di động truyền đến tiếng cười của anh, "Không có cách nào khác, ai bảo anh mời mà em không đến."

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, "Tuy bây giờ không còn sớm, nhưng vẫn có người đi lại, anh đứng trước cửa phòng em nói chuyện còn ra thể thống gì nữa?"

 

"Vì thế..." Chu Chính Hiến nói, "Mau ra mở cửa cho anh vào, nếu để người khác thấy anh cũng mặc kệ đấy."

 

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

Lâm Tẫn Nhiễm bị sự vô lại của anh làm nghẹn họng, cô đứng dậy, đưa tay ấn khóa, mở cửa ra.

 

Người đàn ông ngoài cửa mặc áo trắng quần đen, thân hình cao ngất, dung mạo tuấn tú. Lúc này nhìn thấy cô mở cửa, khóe miệng anh chậm rãi cong lên, "Chịu mở cửa rồi à?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm ngó nghiêng phía sau anh rồi mới đưa tay kéo anh vào.

 

Đóng cửa, khóa lại.

 

"Lúc nãy em nói cái gì nhỉ?" Không chờ cô vừa xoay người Chu Chính Hiến đã ôm cô từ phía sau, một tay anh véo mặt cô, trầm giọng hỏi, "Muốn tạo phản?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm buồn bã nói, "Không phải tạo phản, mà bị vị hôn thê của anh dọa, chậc chậc, cực phẩm nhân gian, so sánh xong đã cảm thấy xấu hổ."

 

"Cực phẩm nhân gian?" Chu Chính Hiến xoay người cô lại, "Chỗ nào?"

 

"Tiểu thư khuê các, nho nhã lễ phép, bất kể là vẻ ngoài hay tính tình đều rất tốt." Lâm Tẫn Nhiễm nói một cách khách quan.

 

"Ồ, không có gì thú vị." Chu Chính Hiến khẽ cười, "So với kiểu đã xa cách còn không coi ai ra gì như em, thì quả thật cô ta rất hiền lành dịu dàng."

 

Lâm Tẫn Nhiễm duỗi tay nắm cằm dưới của anh, "Xem ra anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi."

 

Chu Chính Hiến cầm tay cô, hạ giọng nói, "Nói chuyện như thế thì có vẻ là có quyết tâm khiêu chiến anh đây mà."

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh bằng ánh mắt coi thường, muốn rút tay lại thì đã bị anh trực tiếp đè lên tường.

 

Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt lên, "Anh làm gì thế?"

 

Chu Chính Hiến cong môi, "Còn sợ em nghĩ nhiều mới đến gặp em, không ngờ tố chất tâm lý của cô gái nhỏ nhà anh rất tốt."

 

"Bởi vì em tin anh."

 

Giọng nói này dường như trực tiếp đánh mạnh vào lòng anh, Chu Chính Hiến đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhen nhóm chút lửa.

 

"Nhìn gì, em nói sai à?"

 

"Không sai." Chu Chính Hiến hơi cúi người, "Nói rất đúng, thấy em thông minh như thế thì anh phải thưởng cho em mới được."

Loading...