Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mắt Cận Xông Pha Trò Chơi Kinh Dị 3 - Chương 8

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 11:06:15
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Liễm là tử cương thật, có khuôn mẫu này, khi nhìn thấy đường vân màu tím trên người thằng bé mập mạp, người chơi chắc chắn sẽ vô thức cho rằng nó chính là tử cương thứ hai.

Chỉ cần xác nhận thân phận của thằng bé mập mạp, người chơi chắc chắn sẽ làm theo yêu cầu của thằng bé mập mạp, đi bắt nạt người khác.

Mà một khi đã làm vậy sẽ chọc giận boss ẩn chân chính của cửa ải này, bạch cương Hạo Hạo.

Ván cờ này cố ý thiết kế cho người chơi.

Nghe tôi giải thích xong, Tống Khinh Khinh bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt sùng bái.

“Em tuyên bố, chị là vị thần thứ hai của em, sau hội trưởng Ninh Thần nhà chúng ta!”

Nghe xong lời này của tôi, khung chat cũng bắt đầu hò hét om sòm.

[Má ơi, Miêu Gia Hồi thật sự là người trong nghề đó! Tư duy quá rõ ràng!]

[Láo xược, ai cho phép ngươi gọi thẳng tên húy hả? Xin gọi Miêu Thần nhà chúng ta là Tiên Thiên Thông Quan Thánh Thể.]

[Thôi đi, đừng thổi phồng nữa, thật ra từ tên của Hạo Hạo cũng có thể nhìn ra được. Ngoại trừ người chơi mua thẻ ẩn danh vào game, người chơi còn lại đều là đăng ký tên thật xuống phó bản, cái thằng Hạo Hạo này nếu thật sự là người chơi mới, không thể nào ẩn danh được, chẳng lẽ nó họ Hạo sao? Nghĩ kỹ lại đều thấy có vấn đề.]

[Tên nói suông, sao lúc nãy không thấy anh phân tích ra hả? Họ Hạo thì sao? Tôi còn họ Thao đây này.]

Hạo Hạo đứng tại chỗ, mắt ngậm ý cười: “Chị, cảm ơn chị đã giúp em hoàn thành tâm nguyện.”

12

Trong ký ức của Vương Minh Hạo, cậu và ông bà nương tựa lẫn nhau trong thôn trại.

Cha mẹ Vương Minh Hạo ly dị khi cậu còn nhỏ. Sau đó, vì kế sinh nhai, cha cậu đành phải rời quê hương lên thành phố lớn làm việc, Minh Hạo cũng chuyển đến trường trung học trấn trên để học.

Chẳng hiểu sao, đám bạn học luôn thích bắt nạt cậu. Thằng béo cầm đầu, bày đủ trò ức hiếp.

Từ việc bắt uống nước tiểu, bắt quỳ gối, thậm chí còn đánh gãy chân cậu.

Ngày qua ngày, Minh Hạo từng nghĩ đến việc mách thầy cô, nhưng giáo viên luôn bênh vực đám bắt nạt, hoặc chỉ qua loa trách mắng vài câu cho xong chuyện, vì bố mẹ chúng đều ở bên cạnh, còn Hạo Hạo chỉ có ông bà.

Thậm chí, phụ huynh của đám kia còn ngang ngược nói: “Sao con nhà tôi không bắt nạt ai mà cứ nhằm vào cháu các người? Chắc chắn là do con anh có vấn đề.”

Minh Hạo nghĩ, ráng nhịn, nhịn thêm chút nữa, lớn lên sẽ tốt thôi, rồi mình sẽ rời khỏi nơi này.

Đến lúc đó, cậu sẽ mua nhà lớn cho ông bà, đưa ông bà lên thành phố sống cùng.

Nhưng cuối cùng, đám bắt nạt vẫn không buông tha cậu.

Liên tục sỉ nhục.

Sau đó, Hạo Hạo c.h.ế.t một cách bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-3/chuong-8.html.]

Những kẻ kia lại chẳng hề hấn gì.

Thậm chí trong đám tang của cậu, thằng béo và đồng bọn còn lấy đi số tiền mà Hạo Hạo đã vất vả bán trái cây giúp ông bà.

Tục truyền rằng nước tiểu trẻ con có thể trừ tà, chúng lại ác ý tè ba bãi lên mộ bia của Hạo Hạo, khiến hồn phách cậu khó mà siêu thoát.

Ngay khi cậu sắp hóa thành lệ quỷ, mở rộng sát giới, rồi vĩnh viễn không được siêu sinh, cậu nghe thấy một giọng nói từ trên trời vọng xuống:

[Vương Minh Hạo, con có nguyện trở thành một trong những boss của phó bản “Miêu Cương Kinh Hồn” của ta không? Con sẽ có cơ hội báo thù rửa hận, hoàn thành tâm nguyện của mình.]

Cậu vội vàng gật đầu đồng ý.

Thế là Vương Minh Hạo trở thành cương thi trắng.

Tâm nguyện của cậu là đám bắt nạt đều phải chết, là được về nhà gặp ông bà.

Và bây giờ, tôi đã giúp cậu làm được rồi.

Bạch cương, t.h.i t.h.ể trắng bệch, hành động chậm chạp, nhát gan.

Cho nên, Hạo Hạo mới xuất hiện trước mặt chúng tôi với dáng vẻ rụt rè, gói ghém kín mít như vậy.

13

Vào khoảnh khắc tâm nguyện của bạch cương thi hoàn thành, tất cả mọi người trong trường Trung học số 1 Miêu Cương đều biến mất trong nháy mắt.

Xem ra, ngôi trường này chỉ tồn tại vì nhiệm vụ chống bạo lực học đường của Hạo Hạo.

Tôi dẫn Tống Khinh Khinh, Hạo Hạo và cả A Liễm cùng xuống lầu, đi về phía cổng trường.

Ông già sắt vụn quái dị kia đã không còn thấy đâu nữa.

Tống Khinh Khinh kích động hỏi tôi: “Chị, tiếp theo chúng ta đi đâu thế?”

Ánh mắt tôi hướng về phía những ngọn núi xa xa.

Tôi có thể cảm nhận được, thôn trại kia có một sợi dây liên hệ mơ hồ với Hạo Hạo và A Liễm .

Có lẽ, đó chính là nhà của Hạo Hạo.

“Có lẽ, đã đến lúc lên núi một chuyến rồi.”

Tôi không hề hay biết, khi chúng tôi bước về phía xa, trong ngôi trường không một bóng người bỗng xuất hiện một bóng hình còng lưng.

Hắn ta lặng lẽ nhìn theo bóng lưng chúng tôi, miệng lẩm bẩm: “Đừng làm ta thất vọng.”

Chúng tôi vừa đến bờ sông, đã thấy dòng nước chảy xiết, sâu thăm thẳm.

Muốn lên núi, phải qua sông, mà muốn qua sông thì phải có thuyền.

Loading...