Quả nhiên, thông qua Hạo Hạo biết được tôi là người đã giúp đỡ cậu, đám thổ dân này đều tỏ ra rất vui vẻ.
“Hạo Hạo là một đứa trẻ đáng thương, cô đúng là một người tốt bụng.”
Nhưng khi nói đến chuyện mượn thuyền, bọn họ lại do dự.
Bọn họ là người ở thôn trại dưới chân núi bên bờ sông này, mấy năm nay không biết động thần làm sao, thường xuyên nổi giận, hễ động thần nổi giận, nước sông lại dâng cao, núi lở đất trôi, mùa màng thất bát.
Để dập tắt cơn giận của động thần, mỗi tháng bọn họ không thể không đưa một tân nương vào động.
Bây giờ phụ nữ trong thôn trại đều đã đưa đi hết rồi, chỉ có thể đưa những người ngoại lai như chúng tôi thôi.
Trùng hợp thay, chúng tôi muốn lên núi, nhất định phải đi qua địa bàn của động thần.
Nghe đến đây, tôi biết không phải đám thổ dân không muốn, mà vấn đề nằm ở động thần c.h.ế.t tiệt này.
Vừa hay, tôi có một bộ đối phó với động thần.
“Thôi vậy, không làm khó các người nữa, cho chúng tôi thuyền đi, tôi nguyện ý làm tân nương.”
Một bóng dáng màu tím bỗng nhào tới, ôm chặt lấy tôi, miệng lo lắng lẩm bẩm.
“Không, không được, chủ nhân, là tân nương, của tôi.”
Tôi bất đắc dĩ đẩy thiếu niên ra, nhìn vẻ mặt sốt sắng của hắn, khẽ mỉm cười.
“Đương nhiên là của anh rồi, chỉ là bây giờ, tôi phải giả trang thành tân nương một chút thôi.”
Tôi hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai hắn: “Đi đi, g.i.ế.c hắn ta.”
Giết thần gì đó, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Huống chi, tôi nhìn xuống chiếc chuông bạc trên chân càng lúc càng thêm rực rỡ.
Tôi cảm giác được, có lẽ những cương thi còn lại đang ở bên trong động Lạc Hoa.
Đây là trực giác của người đuổi xác.
Nhưng tôi không ngờ rằng, NPC thổ dân lại lắc đầu: “Không được, cô không thích hợp làm tân nương, người cô sát khí nặng quá, động thần thích kiểu kiều diễm dịu dàng.”
Nói rồi, bọn họ hài lòng nhìn về phía Cố Nguyệt và Tống Khinh Khinh.
“Chị, hay, hay là, để em đi đi, chị lợi hại hơn, chị sống sót sẽ có ích hơn.”
Cuối cùng, tôi mất kiên nhẫn vỗ một phát vào đầu Tống Khinh Khinh: “Tôi đã nói rồi, tôi đi.”
Đúng lúc này, A Liễm ngượng ngùng tiến lại gần, cầm lấy bộ hỉ phục đỏ chót khoác lên người.
“Chủ nhân, tôi muốn giả nữ.”
16
Tôi ngây người nhìn thiếu niên tử cương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-3/chuong-10.html.]
Hắn vừa hóa thành tử cương, giống như học lại cách làm người, tựa như một tờ giấy trắng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
Nhưng mỗi khi gặp chuyện liên quan đến tôi, hắn lại nói chuyện trôi chảy lạ thường.
Tôi vốn định từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc kiên định của hắn, tôi bỗng nhớ tới A Liễm lúc còn sống ở ngoài đời thật.
Khi đó, người bạn thanh mai trúc mã lớn hơn tôi ba tuổi, tính tình lại vô cùng hoạt bát, luôn thích rủ tôi xuống núi chơi.
Tôi lại là một người vô vị.
Tôi yêu thích đuổi xác, yêu thích luyện chế cương thi, một lòng một dạ dồn hết tâm sức vào chuyện này.
Lần đó A Liễm xuống núi gặp nạn, thậm chí tôi còn không được gặp mặt hắn lần cuối.
Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu như tôi cùng hắn xuống núi chơi, có lẽ hắn đã không chết.
Nhưng trên đời này làm gì có chữ nếu như.
Để giữ hắn lại, tôi chỉ có thể luyện hắn thành cương thi nửa người nửa quỷ này.
Lần này, tôi cười nhạt một tiếng: “Được, theo ý anh.”
Hắn muốn bảo vệ tôi, cũng như tôi muốn bảo vệ hắn.
A Liễm và Cố Nguyệt trở thành tân nương.
Chuyện của Cố Nguyệt không liên quan đến tôi, cô ta bị Đại Vương và Hứa Triết đích thân trói tay trói chân, ấn đầu xuống bôi trát phấn son, giữa thanh thiên bạch nhật cởi đồ thay hỉ phục, rồi ném lên mộc bè.
Bọn họ nói, đội bọn họ chỉ có một người phụ nữ, đành phải ủy khuất Cố Nguyệt hy sinh một chút.
Chúng tôi chia thành hai đội, mỗi đội hai chiếc mộc bè.
Chiếc mộc bè thứ nhất chỉ chở tân nương.
Chiếc mộc bè thứ hai chở đội viên.
NPC thổ dân đúng là có tay nghề hóa trang, xem ra, lâu ngày đưa chính mẹ, vợ, con gái của mình đi hiến tế động thần cũng tạo ra kinh nghiệm.
Thật là khiến người ta cảm thấy nực cười.
17
Dòng nước chảy xiết sâu thẳm, dưới đáy nước hình như có thứ gì đó, khác thường bất ổn.
Phía trước đội chúng tôi, A Liễm một thân hỉ phục đỏ rực kiểu Miêu Cương, trang điểm thành nữ nhi, dáng người thẳng tắp đứng trên mộc bè.
Tống Khinh Khinh ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt như đưa đám, điên cuồng cầu nguyện động thần bị mù, đừng nhanh như vậy đã phát hiện ra A Liễm là cương thi nam.
Mà trên chiếc mộc bè bên cạnh A Liễm, Cố Nguyệt đang nằm đó mặt xám như tro, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đầy nước mắt.
Đột nhiên, cô ta quay đầu nhìn tôi: “Miêu Gia Hồi, mày thắng rồi, mày đắc ý lắm phải không?”
Tôi nhíu mày, không muốn để ý tới người đàn bà điên này.