Giữa đám  chạy loạn, m.á.u tràn  mắt,  mơ hồ thấy   bảo vệ mẫu  và Yên Yên chạy  ngoài.
 
Ta đưa ngón tay , vô lực cào nhẹ xuống mặt đất.
 
“…Mẫu , còn  con…”
 
Có lẽ   hề thốt thành tiếng, nên mẫu    thấy.
 
 tim  vẫn nhói buốt một thoáng.
 
Khi ngất ,  chẳng nghĩ  gì khác, chỉ mơ hồ nhận .
 
Khi một  gọi “mẫu ” mà   hồi đáp, thì nên  điều mà đổi cách xưng hô thôi.
 
5
 
Khi tỉnh   là trưa ngày hôm . 
 
Động đất ở kinh thành  gây thiệt hại nhiều, trong cả phủ chỉ  mỗi  là  thương. 
 
Bây giờ trời sáng rõ, mưa thu  quét sạch lớp bụi  ,  thứ sáng sủa và trong veo đến lạ. 
 
Ta ngẩn   các vệt sáng  trần giường, ngạc nhiên vì trong lòng  bình thản đến . 
 
Hình như vô tình buông bỏ   nhiều thứ.
 
Dù Triệu Gia Minh  bên cạnh   lâu như ,  cũng   .
 
“Ê! Không   đụng đầu đến ngốc luôn  ?” 
 
Nó mất kiên nhẫn tiến , vẫy tay  mặt .
 
Ta chậm chạp  đầu, nheo mắt  rõ nó  lừ đừ lắc đầu. 
 
Có vẻ ngạc nhiên vì  bình tĩnh như , nó cau mày, thăm dò một cách châm biếm: 
 
“Đừng bảo là mất trí nhớ nhé,  loạn kiểu  để tranh sự thương hại thì chán lắm.”
 
Thấy  im lặng, nó cáu bẳn giải thích:
 
“Tỷ tỷ  sợ hãi mà sốt, phụ mẫu đang ở đấy chăm sóc tỷ tỷ, ngươi  điều chút , lát nữa  sẽ gọi họ  thăm.”
 
Ta khẽ cử động yết hầu, miễn cưỡng khàn giọng : 
 
“Không cần… cảm ơn  đến,  ngủ thêm lát sẽ , ngươi  .”
 
Triệu Gia Minh tặc lưỡi. 
 
“Được ,   rõ ngươi mà, đừng giả bộ giận dỗi.” 
 
Trước khi , nó miễn cưỡng thêm một câu:
 
“Phụ mẫu thương ngươi, bằng  họ    tìm phụ mẫu ruột của ngươi , còn   để ngươi ở  phủ.”
 
“Họ nghèo, phụ mẫu giấu ngươi, sợ ngươi theo về  khổ, hiểu chứ…”
 
Phụ mẫu ruột… 
 
Ta  tim lạnh như tảng đá, chỉ nhẹ động một chút.
 
6
 
Khi gần phục hồi, đủ để xuống giường, Triệu lão gia và phu nhân thực sự tới thăm . 
 
“Gia Mục…” 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Triệu phu nhân ánh mắt đầy hối hận, khó  lời: 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-ca/3.html.]
“Xin … mẫu  lúc   nhận  con…”
 
Triệu lão gia  bên hỏi đại phu về thương tình, ông  quen thể hiện tình cảm nhưng cố gắng  chuyện với  nhẹ nhàng.
 
“Muốn ăn gì,   gì cứ  với phụ , để  bảo  cho con nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi cho .”
 
Cảnh hai  vòng lấy   năng dịu dàng như  là  đầu. 
 
Ta buông  hưởng thụ,  cuối cùng tham lam chút ấm áp ít ỏi . 
 
Trước đây,  luôn  họ đau đầu. 
 
Ta  thông minh như đại ca và Triệu Gia Minh,  thông minh thiên bẩm để việc gì cũng  giỏi mà  cần dạy bảo. 
 
Ta  ngu ngốc  cứng đầu, một khi  quyết là   bằng , họ thường thở dài vì .
 
 giờ thì  , họ   còn khổ sở vì sinh  một đứa con lạc lõng như . 
 
Họ   cô con gái thực sự trong lòng bàn tay, thông minh xinh  như con trai họ. 
 
Triệu Gia Minh   sai. 
 
Họ đối đãi với  thật . 
 
Và những điều   đáng   thuộc về cô con gái đáng thương của họ.
 
Suy nghĩ ,  cúi đầu, tháo chiếc bùa bình an mang từ bé đến giờ. 
 
Phu thê Triệu gia sững sờ.
 
“Gia Mục, con…” 
 
Ta dâng trả bằng hai tay, mỉm : 
 
“Chiếc bùa  vốn là do  nhà cầu thầy khai quang để hộ trì cho nhị cô nương thật sự, đặt   con là sai nghiệp.”
 
Đặt bùa  bàn,  quỳ xuống, nghiêm chỉnh lạy ba lạy  hai .
 
“Gia Minh  là phụ mẫu  tìm   thích ruột thịt của con, con nghĩ, con nên đối mặt với ân oán huyết thống, trở về bên họ.”
 
Triệu phu nhân nghẹn họng, khô khốc : 
 
“Gia Mục, con  , mẫu  và phụ   bao giờ nghĩ sẽ đem con .” 
 
Ta ngẩng lên, mỉm  với bà.
 
“Con , các  thương con.  các  cũng hiểu, Yên Yên luôn  con với vẻ bất an, còn ở  đây thêm một ngày thì nàng  thêm một ngày sợ phụ mẫu  con cướp .”
 
Bằng  họ  chẳng cố tình tránh cho hai đứa gặp  mỗi . 
 
Phu thê Triệu gia im lặng, cúi đầu lâu lắm.
 
“Thôi, cuối cùng cũng là phụ mẫu ruột của con.”
 
Bên ngoài cửa sổ, lá thu rụng, gió lạnh thổi. 
 
Sắp  đông .
 
7
 
Kịp  ngày đông chí tuyết rơi, phụ mẫu ruột  từ ngoài thành đến phủ đón .
 
Họ trông già hơn phu thê Triệu gia nhiều,   sạm nắng gió, lúng túng   hành lang, cẩn thận  .
 
Xung quanh  tránh khỏi những ánh mắt lạ lùng,  kéo  cái túi vải đơn sơ  vai, bước về phía họ.
 
“Đi thôi.”