Manh sủng - Chương 68: Còn giờ đến lượt ta nắm tay nàng
Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:11:11
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn giờ đến lượt nắm tay nàng
Mùa đông qua, bệnh cũ của hoàng đế tái phát. Có lẽ đến tuổi , sự già nua và cái c.h.ế.t chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Kỷ vương và Từ Nam Phong tin lập tức chọn một ít d.ư.ợ.c liệu quý tiến cung, đợi hơn nửa canh giờ, lão hoàng đế mới tỉnh , cho truyền hai vợ chồng điện.
Trước giường bệnh còn một , là Thập tam hoàng t.ử năm nay 9 tuổi.
Kỷ vương nắm tay Từ Nam Phong tiến , Từ Nam Phong một tay che cái bụng nhô , sắc mặt hồng nhuận, trong mắt giấu vẻ hạnh phúc.
Lúc hai trong điện, lão hoàng đế vươn đôi tay gầy guộc vỗ đầu Thập tam hoàng tử, khàn khàn lên tiếng "Ngọc nhi, đến thư phòng sách một lát. Phụ hoàng chuyện riêng với Tứ ca ngươi."
Thập tam hoàng t.ử ngậm ngón cái, con mắt ngây thơ đảo một vòng, ngốc nghếch "Nhi thần sách, nhi thần chỉ mẫu phi thôi."
Chillllllll girl !
"..."
Tiểu hài t.ử giống như một con chim non thể nào sống xa sự bảo bọc của mẫu . Và do tuổi còn quá nhỏ, tiểu hoàng t.ử hiểu một hoàng đế sắp c.h.ế.t gọi đến bên giường phụng dưỡng ý nghĩa thế nào, cũng hiểu thế nào để bảo vệ giang sơn .
Dù cũng là do tuổi quá nhỏ.
Lão hoàng đế dùng ánh mắt phức tạp chằm chằm Thập tam hoàng tử, một lát mới chán nản thở dài "Toàn Phúc, đem Thập tam hoàng t.ử về chỗ Thục phi. Hôm nay cần đến chỗ trẫm phụng dưỡng nữa."
Lông mi Toàn Phúc run rẩy, khom thưa "Dạ."
Đợi thái giám dắt Thập tam hoàng t.ử lui , Kỷ vương dâng lên gói d.ư.ợ.c liệu quý gói ghém cẩn thận.
Đôi mắt vẩn đục của lão Hoàng đế Kỷ vương, trong lòng khỏi cảm thán. Không từ bao giờ ông bắt đầu già yếu, mà đứa con trai luôn coi thường trở thành một nam nhân khí khái hiên ngang.
"Lão Tứ, ngươi còn chịu cúi đầu ?" Im lặng hồi lâu, lão hoàng đế mới đặt câu hỏi.
Kỷ vương mỉm "Ngài cần gì hỏi nhiều như ."
Mùi t.h.u.ố.c bắc đắng ngắt, Hoàng đế nhắm mắt, mở , ánh mắt chuyển sang Từ Nam Phong "Còn ngươi? Ngươi nhẫn tâm đồ vật vốn thuộc về lão Tứ, chỉ vì ngươi mà đ.á.n.h mất ?"
Từ Nam Phong bình tĩnh đón nhận ánh mắt "Lựa chọn của Thiếu Giới cũng chính là lựa chọn của ."
Kỷ vương hình như câu lấy lòng, khóe môi cong lên thành nụ mê , cúi , thầm tai nàng "Đa tạ sự tín nhiệm của phu nhân."
Hành động nhỏ của bọn họ lọt mắt Hoàng đế, hiểu tại ông cảm thấy vô lực, lồ ng n.g.ự.c như tảng đá đè nặng.
Kỷ vương rót cho ông một chén nước, cẩn thận đỡ lão hoàng đế uống xong thấy âm thanh già nua bất lực của ông gào lên "Cút . Tất cả cút hết ."
Vốn dĩ chuyến cũng chỉ tròn chữ "Hiếu", giờ thấy lệnh đuổi , Kỷ vương cũng miễn cưỡng ở . Hắn đỡ Từ Nam Phong hành lễ, hai cùng xuất cung.
Đi hai bước, họ thấy giọng phẫn nộ buồn bã lẫn trong tiếng ho khan truyền tới "Hổ xuống đồng bằng, các ngươi đều cưỡi lên đầu trẫm. Lão Tam cũng , Lão Tứ cũng , Lão Cửu ... cũng như ..."
Không khí xuân tràn ngập khắp nơi, trong cung hoa đào nở hồng rực. Kỷ vương cố gắng bước chậm , cùng Nam Phong sánh vai tán đào. Gió mát thổi tới, hoa đào đung đưa, Kỷ vương giúp Từ Nam Phong phủi cánh hoa vai, ôn hòa hỏi "Đã ngoài nửa ngày , nàng mệt ?"
Từ Nam Phong lắc đầu "Một hai tháng nữa là sinh , nên nhiều một chút, nếu thời điểm sinh sẽ chịu khổ như thế nào nữa."
Kỷ vương dỗ nàng "Ta nàng cực khổ. Nếu mệt mỏi, thể cõng nàng, cần để ý đến ánh mắt của khác."
Từ Nam Phong bật , vui vẻ đáp "Bụng lớn như , cõng ?"
Kỷ vương "Cõng , ôm là nhất."
Thành lâu nhưng Từ Nam Phong vẫn dễ dàng những lời thâm tình của rung động. Nàng oán trách liếc Kỷ vương, khóe miệng lộ ý ngọt ngào "Được , chỉ cùng tản bộ một lát thôi."
Kỷ vương cũng khăng khăng đòi bế nàng nữa, tự nhiên dắt tay nàng, ủ ngón tay mềm mịn trong lòng bàn tay , nhẹ nhàng vuốt ve. Bỗng nhiên nhớ chuyện cũ, vui vẻ "Nhớ năm đó và nàng đính ước, lúc đó đôi mắt của còn thấy, nàng cũng cẩn thận nắm tay như , chỉ sợ vấp ngã."
Dừng một chút, ý trong mắt Kỷ vương càng đậm, lưu luyến ngắm Từ Nam Phong "Còn giờ đến lượt nắm tay nàng."
Trong lòng Từ Nam Phong cảm thấy ấm áp, nhưng nàng biểu hiện cảm xúc mặt, dù trong lòng rối tinh rối mù nhưng từ vẻ mặt của nàng tuyệt đối . Lần cũng , dù trong lòng nàng vô cùng cảm động nhưng ngoài miệng ngang ngược "Sau còn nhiều thời gian, chỉ sợ sẽ chán ngán thôi."
Hai trêu chọc mấy câu, xuyên qua rừng đào, lúc tới hành lang thấy trong thủy tạ một đôi nam nữ đang .
Nam nhân cao lớn tuấn tú, nữ nhân mặc y phục đỏ rực như lửa, diễm lệ vô song. Đó là Cửu công chúa và Kiếm Nô.
Tay Cửu công chúa vuốt nhẹ ống dây bằng ngọc, một tay cầm dây diều, từng cử động lười biếng đều mang theo vẻ khó ai sánh bằng.
Con diều nhiều màu bay lượn theo cử động của tay nàng, đuôi diều sặc sỡ bay lượn trong gió vô cùng mắt. Từ Nam Phong và Kỷ vương kìm lòng , nhấc chân tiến về phía nàng. Ngoài Thập tam hoàng t.ử mới chín tuổi cũng con diều hấp dẫn.
"Mẫu phi, mẫu phi. Con diều thật xinh nha." Tiểu hài t.ử chín tuổi hoạt bát chạy tới, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, hiếu kỳ cảnh giác tiến gần Cửu công chúa.
"Ồ, hóa là tiểu Thập Tam." Ánh mắt Cửu công chúa tiểu hài t.ử hiểu chuyện , khóe miệng nhếch lên một nụ rõ ý tứ. Nàng xổm xuống, chìa dây diều trong tay "Muốn ?"
Thập tam hoàng t.ử vội vã gật đầu lia lịa "Muốn!"
Cửu công chúa vẫn nhưng đưa dây diều cho Thập tam hoàng tử, chỉ hỏi tiếp "Phụ hoàng khỏe ?"
"Phụ hoàng bệnh, đau đến mức ngủ . Phụ hoàng ngủ nên lôi kéo đến chuyện. Đệ hiểu phụ hoàng gì, chỉ nhanh chóng trở về cạnh mẫu phi." Thập tam hoàng t.ử mềm mại trả lời, con mắt tội nghiệp chằm chằm sợi dây diều.
"Mười mấy ngày nay ông thể triều, tim phổi suy yếu từng ngày, đau đớn hành hạ ông đến mức còn hình . mà, lão già vẫn còn cậy mạnh." Cửu công chúa dậy, sờ đầu Thập tam hoàng tử, bóng gió một câu "Thập tam , những thứ của ngươi, ngươi nên tranh giành."
Vừa , Cửu công chúa dùng ngón tay cắt đứt dây diều.
Sắc mặt của Thục phi nương nương đổi chạy tới chắn ngang mặt Cửu công chúa. Bà vội vàng ôm lấy Thập tam hoàng tử, cuống quýt chạy , e ngại căm hận ánh mắt của Cửu công chúa, bà chỉ dám nhỏ giọng mắng "Đồ ngốc, ai bảo con chuyện với nàng ..."
Hướng gió đổi, con diều sặc sỡ xiêu vẹo bay sang hướng khác, cuối cùng kẹt cành đào ở phía xa.
Kiếm Nô thấy, dùng tốc độ tự nhiên, khập kiễng bước đến tàng cây, dùng sức lắc. Hoa rơi đầy mặt đất, con diều cũng rơi xuống. Hắn cẩn thận cầm lên, trả cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa cuộn sợi dây diều, liếc mắt thấy phu thê Kỷ vương, nàng mỉm chào hỏi "Tứ ca, Tứ tẩu."
Kỷ vương gật đầu, ánh mắt Từ Nam Phong dừng Kiếm Nô và Cửu công chúa, hài lòng nở nụ "Hai khỏe ?"
Vẻ mặt Kiếm Nô biến đổi, khóe miệng nâng lên một chút, cẩn thận quan sát mới thấy nở nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/manh-sung/chuong-68-con-gio-den-luot-ta-nam-tay-nang.html.]
Cửu công chúa vuốt tóc trả lời "Có gì mà , vẫn như thôi."
Kiếm Nô rũ mắt.
Từ Nam Phong còn chuyện phiếm nhưng Cửu công chúa một bước "Muội còn việc . Đến ngày tẩu t.ử hạ sinh cháu sẽ đến thăm ."
Từ Nam Phong thở dài một tiếng, buồn phiền theo bóng dáng Cửu công chúa và Kiếm Nô xa dần.
"Từ khi Tiểu Dao nhi gặp chuyện may, của dường như biến thành một khác. Đẹp thì thật, nhưng sinh khí."
"Thú thật, đôi khi cũng hiểu rõ thứ Tiểu Cửu là gì." Nói đến tiểu khổ , Kỷ vương vẫn luôn đau lòng "Nếu vì ngôi vị Hoàng đế mà trở về thì cách hành xử mấy ngày nay của quá sắc bén, chuẩn đường lui. Cho dù thuận lợi lên ngôi cũng khó tránh khỏi việc mấy tên quan lên án. Muội là thông tuệ, tất nhiên thể tính đến điểm đó. Nếu trở về vì Kiếm Nô, thì cần bày trận thế lớn như bây giờ."
Từ Nam Phong trầm ngâm, đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ "Có trả thù cho Tiểu Dao nhi ?"
Kỷ vương lời nào, một lúc lâu mới trầm giọng trả lời "Đây cũng chính là điều lo lắng nhất."
Ba tháng cuối cùng, bệnh tình của Hoàng đế càng ngày càng nặng, bắt đầu ngất lịm, gặp ác mộng liên miên, hồ ngôn loạn ngữ, thời gian hôn mê mỗi ngày còn dài lúc tỉnh táo.
Dù quan viên ai miệng, nhưng trong lòng mỗi đều sáng như gương: Chỉ sợ Hoàng đế chống đỡ nổi qua mùa xuân .
Ban đêm, vạn vật chìm giấc ngủ, mây đen phủ kín trời.
Phòng ngủ của Hoàng đế đẩy , gió lạnh tràn , thổi bay rèm che vàng chói, đống châu ngọc treo ngoài điện va phát tiếng kêu leng keng.
Hoàng đế nghỉ ánh nến, thấy động tĩnh, ông cố sức mở mắt, thấy một ảnh nhỏ nhỏ xuất hiện giường.
"Ngọc nhi, ngươi đến ." Hoàng đế run rẩy vươn một cánh tay , quờ quạng xoa đầu Thập tam hoàng tử.
"Phụ hoàng, Cửu hoàng tỷ cũng đến thăm ngài." Thập tam hoàng t.ử ôn nhu , trong lời tràn ngập nét vui vẻ ngây thơ.
Lão Hoàng đế cứng đờ , tay vô lực rũ xuống, trợn to mắt tỉ mỉ nữ nhân mặc y phục đỏ chói bên cạnh Thập tam hoàng tử.
"Là ngươi ..."
"Là ."
Lão Hoàng đế thở nổi, ôm n.g.ự.c khó nhọc gằn từng chữ "Kẻ nào ... Kẻ nào cho ngươi tiến ?"
Cửu công chúa nắm c.h.ặ.t t.a.y Thập tam hoàng tử, dùng tư thái cao cao tại thương liếc mắt xuống lão hoàng đế đang hấp hối giường, lạnh lùng "Thời gian của phụ hoàng còn nhiều lắm, là nữ nhi, tất nhiên đến xem ngài một chút, cũng coi như tròn chữ hiếu, gì mà thể? À, còn nữa, ở ngoài cửa một cẩu nô tài mắt tròng mạo phạm bổn cung, bổn cung phụ hoàng xử lý . Sau trong cũng sẽ còn kẻ vô lễ nữa."
"Rốt cuộc ngươi gì?"
"Bổn cung gì phụ hoàng ? Ta đến thăm hỏi thương thế của ngài, cũng để an ủi lòng , ngài g.i.ế.c hại thể sống ."
Cửu công chúa hít một thật sâu, ánh nến, con ngươi xinh toát vẻ lạnh lùng. Nàng chất vấn " những thứ , phụ hoàng thể ?"
"Trẫm rõ ..."
"Không rõ? Xem phụ hoàng thật sự là lão già hồ đồ, cần bổn cung đích chỉ điểm một chút." Cửu công chúa tiến gần hoàng đế, năm ngón tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, chất vấn liên tiếp "Vì lúc đầu ngươi đột nhiên phong Kiếm Nô Định Bắc tướng quân? Vì Kiếm Nô mai phục rơi xuống vực sâu? Hắn hành động kín đáo, là kẻ nào bản lĩnh lớn như , nắm rõ hành trình của trong lòng bàn tay? E rằng, chỉ mong c.h.ế.t ở biên cương mới ."
"Ngươi ... đến cuối cùng ... ngươi cái gì?"
"Là ngươi g.i.ế.c . Chỉ vì bổn cung và yêu ngươi cảm thấy sỉ nhục."
Chòm râu của Hoàng đế run lên, thật lâu lời nào.
Cửu công chúa lạnh một tiếng, tiện đà tiếp "Còn nữa, mùa thu năm ngoái Lĩnh Nam nổi loạn, chính mắt thấy Lý Dao trong thuyền nhỏ cầu lửa thiêu c.h.ế.t. Lĩnh Nam là vùng đất man di, dân ở đó thật thà chất phác, đến bây giờ cũng ai c.h.ế.t do máy b.ắ.n đá phức tạp như . Là kẻ nào âm thầm giúp đỡ lão Vương phi hãm hại Lý Dao. Nữ nhi nghĩ, kẻ kiêng kị Lý Dao nhất, trăm phương ngàn kế thu hồi binh quyền vùng Lĩnh Nam là lão Vương phi, đó là ngài, đúng ? Nếu ở màn giúp đỡ, chỉ bằng bà già thì thể chạm đến một cọng tóc của Tiểu Dao nhi, ?"
Hoàng đế giãy giụa dậy, ho sặc sụa một trận. Ông mấp máy cánh môi khô nứt, lồ ng n.g.ự.c phập phồng, khàn khàn quát "Ngươi như thế nào? Muốn hành thích vua soán vị ?"
"G.i.ế.c ngươi? Không , ." Cửu công chúa lắc đầu "So với việc g.i.ế.c ngươi, càng thích bộ dạng thống khổ lúc của ngươi hơn. Phụ hoàng, ngươi thật sự cho rằng còn sợ hãi ngươi ? Ngươi tự vỗ n.g.ự.c xưng là Hoàng đế, trong tay nắm thiên hạ, vì củng cố thế lực của bản , ngươi tiếc thủ đoạn. Từ đến giờ, chỉ một ngươi cố chấp, dùng cái quyền thế nực ép và Tứ ca khuất phục. Dù ngươi từng vạn thì ? Cuộc đời ngươi chỉ là một chuyện ."
Lão hoàng đế nuốt xuống ngụm m.á.u tươi trào lên cổ họng, cố gắng duy trì tôn nghiêm cuối cùng của đế vương, trầm giọng hỏi "Ngươi gì?"
"Yên tâm, bổn cung nhất định soán vị. Bổn cung chỉ giúp ngươi lập một vị Thái tử." Nói đến đây, Cửu công chúa dắt tay Thập tam hoàng tử, đẩy tiểu hài t.ử ngơ ngác hiểu chuyện đến mặt Hoàng đế "Ngươi vẫn luôn thích Thập tam ? Vậy cứ lập Thái t.ử . Tuy tuổi còn nhỏ một chút, nhưng bổn cung nhất định dốc sức trợ giúp lên ngôi."
Lão hoàng đế trừng lớn đôi mắt đục ngầu. Ông nghĩ đến một cụm từ đáng sợ ...
Buông rèm nhiếp chính, tẫn khê ti thần (*)
(*) Tẫn kê ti thần: việc của đàn ông nhưng phụ nữ .
"Giao tình của ngươi và Lão Tứ , vì đột nhiên ..."
Cửu công chúa , dứt khoát chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của Hoàng đế, cao giọng cắt ngang "Vì ? Ngươi còn cần bổn cung đích rõ ? Tứ ca quá thông minh, khống chế . Thập tam ngây thơ, bổn cung thấy thích."
Tiểu hài t.ử chuyện gì cũng hiểu, chỉ cần cho nó một viên kẹo, nó sẽ phân biệt đối phương là kẻ , giống như một tờ giấy trắng tinh khiết, cũng là đối tượng thao túng dễ dàng nhất.
Lão Hoàng đế run rẩy nhắm mắt "Tích Nguyệt, ngươi như ... sợ sẽ lưu tiếng muôn đời ?"
"Chuyện , ai rảnh để quan tâm." Cửu công chúa thẳng dậy, cung trang thêu mẫu đơn tầng tầng lớp lớp theo cử động của nàng mà nở rộ, quét một vòng nền gạch lạnh băng. Nàng hạ quyết tâm, thản nhiên "Sử sách từng nữ nhân nào lên vị trí , sẽ thử một chút. Trong lòng phụ hoàng vị trí của bổn cung, bổn cung cắm một đao lòng phụ hoàng, ?"
Một búng m.á.u cuối cùng cũng đè xuống . Lão hoàng đế ho xé ruột xé gan, chăn gối đều lấm tấm vết máu.
Cửu công chúa cảnh , thở ơ lạnh nhạt. Nàng vẫn duy trì nụ lạnh lùng, chỉ hai tay nắm chặt thành quyền trắng bệch, móng tay đ.â.m thật sâu thịt. Nàng hé môi, dường như còn nếm vị đắng tràn ngập trong khoang miệng.
Đầu tháng tư, giữa một ngày mưa gió bão bùng, trong cung truyền tin tức bệnh tình của Hoàng đế nguy kịch.
Lão Hoàng đế chống đỡ đến giây cuối cùng, gọi thừa tường và vài đại thần tâm phúc tiến cung, là bàn quốc sự, thật là để di chiếu.
Ngày hôm , Hoàng đế băng hà, chuông báo t.ử vang khắp thành Lạc Dương. Mãn tang, tân đế đăng cơ.
Ngoài dự đoán, ngôi vị Hoàng đế rơi tay Thập tam hoàng tử, cũng Cửu công chúa, mà là Kỷ vương.
Vận mệnh xoay vần một vòng, cuối cùng tất cả đều trở về điểm bắt đầu.
Ngày đăng cơ hôm đó, Hoàng đế bất đắc dĩ Lưu Hoài đội mũ miện và long bào đỏ thẫm, nắm tay Từ Nam Phong đang chuyển than thở "Mọi đều Tiểu Cửu lừa gạt, bao gồm cả hai chúng . Ta vốn nghĩ buông rèm nhiếp chính nên mới tiến cử Thập tam . Ai ngờ Tiểu Cửu lợi dụng chuyện đó kích thích phụ hoàng, ép ông truyền ngôi vị Hoàng đế cho ."