Manh sủng - Chương 61: Thê tử của ngươi, Từ thị Nam Phong cuối tháng đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo …
Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:11:04
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thê t.ử của ngươi, Từ thị Nam Phong cuối tháng đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo …
Từ Nam Phong ở trấn cổ nhỏ Kinh Châu đợi Lĩnh Nam phái đến tiếp ứng.
Có điều Từ Nam Phong ngờ Cửu công chúa tự đến đón nàng.
"Tiểu Dao nhi phân nên để đến đón tẩu." Chỉ mấy tháng thấy, Cửu công chúa phát khí chất thành thục lạnh lùng, bỏ một phần yêu kiều mềm mại của thiếu nữ, nàng càng trở nên thẳng thắn hơn.
Cửu công chúa mặc một bộ váy đỏ thắm mạ vàng, chân váy xòe như một đóa sen hồng nở rộ trong nước. Nữ nhân bình thường mặc lên sẽ phô bày hết sự diễm lệ của bộ y phục , nhưng mặc nàng vặn phù hợp, chỉ cần tô thêm chút son đỏ trở nên diễm lệ vô song.
"Cửu công chúa, vẫn khỏe chứ?"
"Ban đầu thực sự quen . Ngôn ngữ hiểu, tập tục cũng giống , tùy ý đến một chỗ cũng đụng mấy con muỗi, kiến, rắn, thấy thấy, len lén bao nhiêu . Sau đó thật vất vả mới thích ứng , ... xảy chuyện như ."
Hắn trong câu , đương nhiên là ám chỉ Kiếm Nô.
Vừa nhắc đến việc , trong lòng Từ Nam Phong cảm thấy vô cùng hổ. Cửu công chúa suy nghĩ trong lòng, nàng, vẻ để tâm, một tiếng "Ngay từ đầu cũng từng cảm thấy hận. Hận Kiếm Nô lời, hận Tứ ca suy nghĩ chu , cuối cùng nhận , đáng hận nhất là bản ."
Bầu khí chút trầm xuống.
Ở trong trấn nhỏ ấm áp phủ đầy rêu xanh tràn đầy những hồi ức loang lổ của Từ Nam Phong. Suốt thời gian dài bôn ba mặt nàng đầy bụi bặm, lòng bàn tay cũng dây cương mài rách.
Từ Nam Phong nhận lấy chén t.h.u.ố.c và băng vải từ tay Bát Bảo, xử lý sạch sẽ vết thương xong thì băng bó . Cửu công chúa đối diện nàng, đôi môi đỏ mọng đặt lên miệng chén lưu một dấu đỏ nhàn nhạt.
Một lát , Từ Nam Phong ngẩng đầu, lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng "Muội ở Lĩnh Nam là vì tìm ?"
". Tất cả đều c.h.ế.t, nhưng tin." Cửu công chúa rũ mắt, quầng thâm mí mắt che giấu . Nàng siết chặt chén sứ, thất thần lẩm bẩm "Mạng của là của bổn cung. Ngoại trừ bổn cung , ai cũng thể g.i.ế.c ."
Từ Nam Phong nên an ủi Cửu công chúa . Nàng cây chuối tây ngoài đình viện, chợt nhớ tới thời cùng Kỷ vương trong thư phòng sách chữ, nhỏ giọng than thở "Ta cũng nhớ Thiếu Giới, chẳng khi nào mới thể gặp ."
"Tẩu yên tâm, nhanh thôi." Nụ của Cửu công chúa phần khinh miệt "Phụ hoàng là lão già hồ đồ, chỉ vì cái lợi mắt mà tự đặt chân lên con đường c.h.ế.t. Thời điểm ông đụng đến tẩu, Tứ ca tuyệt đối bỏ qua. Nói chừng thời điểm tẩu từ Kinh Châu về Lạc Dương, ở kinh thành xảy biến hóa nghiêng trời lệch đất ."
Chillllllll girl !
Nói đến đây, ý của Cửu công chúa nhạt . Ánh mắt của nàng càng thêm trống rỗng, lẩm bẩm "Muội thực sự hâm mộ tẩu, trời sập xuống cũng Tứ ca chống đỡ. Muội thể như , chỉ thể tự tranh thủ. Nếu tranh thì trộm, c.h.é.m g.i.ế.c, lừa gạt ... Có đôi khi cũng mệt mỏi, cũng tìm một bờ vai để dựa, nhưng cuối cùng tìm chốn dung ."
Đối diện với cô nương đáng thương kiên cường , trong lòng Từ Nam Phong luôn nảy sinh lòng trắc ẩn. Nàng dịu dàng trấn an "Hiền phi nương nương nhớ , Tứ ca của cũng lúc nào nghĩ tới việc đón về Lạc Dương, Tiểu Dao nhi cũng ..." Từ Nam Phong ngừng một chút, lựa lời nốt "... chiếu cố ."
" tất cả những thứ đều điều nhất. Từ Nam Phong, tẩu cũng thấy nực ? Suốt bao lâu nay vẫn tự đ.â.m đầu ngõ cụt, thế nào cũng thoát ."
Cửu công chúa dậy, chậm rãi tới hành lang, ngước mắt từng hạt mưa từ mái hiên rơi xuống. Váy thêu mẫu đơn đỏ thắm như phản chiếu cả sắc xanh của khu vườn, tô đậm thêm vẻ u buồn của thiếu nữ. Nàng bật , mở miệng tiếp "Người yêu thể cho phận và địa vị , cho vinh quang yêu ... Có thể là do quá tham lam."
"Cửu công chúa, , từng thời điểm luôn chìm trong suy nghĩ đau khổ, nếu như c.h.ế.t thì . C.h.ế.t sẽ chịu đựng những thống khổ nữa."
Cửu công chúa kinh ngạc đầu nàng "Tẩu như ."
Từ Nam Phong "Mỗi nhớ đến chuyện đây, đều cảm thấy may mắn vì bản kiên cường chống đỡ. Từ khi gặp Tứ ca của , luôn tin tưởng rằng, trải qua thời gian càng dài, vĩnh viễn phần cực khổ sẽ là kinh hỉ nào đang chờ ."
Cửu công chúa giật , hừ một tiếng che sự bối rối "Dài dòng, mệt mỏi."
Từ Nam Phong trề môi, cuối cùng cũng gì nữa. Nàng tiến lên phía , dùng cánh tay dính đầy bụi bặm và m.á.u nhẹ nhàng ôm lấy Cửu công chúa.
Đôi vai thon gầy của Cửu công chúa cứng đờ, nhưng nhanh thả lỏng. Nàng buồn hỏi "Từ Nam Phong, tẩu đang gì ?"
"Không gì, chỉ đột nhiên ôm ." Lực cánh tay của Từ Nam Phong tăng thêm một chút, dịu dàng "Ta luôn cảm thấy bóng lưng của quá cô độc."
Trên Từ Nam Phong dính đầy bụi bặm và m.á.u tươi nhưng Cửu công chúa luôn thích sạch sẽ đẩy nàng . Có lẽ, Cửu công chúa thật sự cần một chỗ dựa.
Nhiều năm về , mỗi Từ Nam Phong nhớ chuyện cũ, nàng luôn nhớ đến năm đó ở mưa rào trút xuống sân nhỏ , Cửu công chúa mặc một váy đỏ, cô đơn yên lặng, mơ hồ như một cảnh tượng trong mơ, dường như chỉ chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan.
Giữa tiếng sấm hè, cuối cùng Kỷ vương cũng dẫn quân trở về.
Bỏ địa quân theo , Kỷ vương và tín về kinh . Vó ngựa đạp xuống đường, bùn nhão văng tung tóe.
Lúc ngang qua cửa thành, Kỷ vương ghìm ngựa, ngẩng đầu cành cây cổ thụ sần sùi, cẩn thận quan sát những tán lá xanh um, thấy một dải lụa hồng bạc màu buộc đó.
Con ngươi của hiện lên một tia dị sắc nhưng nhanh chóng che , nhanh chóng thúc ngựa đến cửa cung.
Hoàng đế nhanh cho tiếp kiến.
Kỷ vương kiềm chế tính khí, cùng các vị tướng quân báo cáo từng sự kiện một, trong đó nhắc đến một chuyện "Hổ Môn quan địa thế gồ ghề hiểm yếu, mùng chín tháng , nhi thần phục kích, suýt chút nữa quân diệt. Có một tiểu tướng chỉ huy tàn quân tấn công vị trí lương thảo trọng yếu của địch, màng nguy hiểm dâng lên tấm địa đồ Hổ Môn quan, nhi thần mới thể bình an thoát nạn, mười vạn quân sĩ Đại Viêm mới thể bảo ."
Hoàng đế xong tán thưởng, tiện đà hỏi thêm "Tên tiểu tướng quân là ngươi phương nào? Có thể một tấn công vị trí lương thảo trọng yếu của quân địch mà cam tâm một kẻ vô danh tiểu thì thật ủy khuất ... Hiện giờ thể điện trình diện ? Trẫm gặp một , cho thăng quan tiến chức."
Nét mặt Kỷ vương lộ một chút khó xử, ôm quyền khom thưa "Bẩm phụ hoàng, hiện đang ở ngoài điện. trong chiến dịch trọng thương, chân tàn tật. Nhi thần sợ tùy tiện đến đây quấy nhiễu thánh giá nên ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/manh-sung/chuong-61-the-tu-cua-nguoi-tu-thi-nam-phong-cuoi-thang-dot-nhien-mac-benh-hiem-ngheo.html.]
"Vì nước thương, thể thấy là kẻ trung nghĩa, trẫm càng gặp ." Hoàng đế kìm nổi tò mò cắt ngang lời Kỷ vương "Mời đây."
Không bao lâu, ở ngoài cửa điện xuất hiện một ảnh mạnh mẽ rắn rỏi.
Người nọ ở cửa, vóc cao ngất giống như một bức tượng đá. Dù bước chân của chút khập khiễng, nhưng kiên trì dùng gậy, chỉ cố gắng thẳng như một gốc cây tùng vĩnh viễn khuất phục.
Chỉ là, ảnh quen thuộc.
Hoàng đế nghiêng về phía , híp mắt một cái, ý miệng cứng .
Mà đang khập khiễng tiến trong điện lúc , đầu tiên chậm rãi co một chân, đó dùng tay chống đỡ, trán nổi gân xanh, khó khăn cúi hành lễ.
Kỷ vương dậy nâng lên, nhưng im lặng đẩy .
Ánh mắt Hoàng đế phức tạp, lúc nọ hành lễ xong lập tức ngẩng đầu lên. Gương mặt còn trẻ tuổi, vô cùng tuấn tú, từng câu từng chữ chậm rãi cất lên "Ty chức Lưu Bái, khấu kiến bệ hạ."
"Ngươi ..."
Hoàng đế dừng một chút, hỏi "Mấy tháng trong quân gửi thư báo, mất tích ?"
"Lúc đầu ty chức rơi xuống khe núi sâu, may mắn c.h.ế.t nhưng trọng thương hôn mê. Trong lúc mơ hồ giặc Khương bắt . Ty chức ở trong quân doanh Khương quốc nô lệ một tháng, đó trộm bản đồ lương thảo của quân địch, tìm cơ hội chạy trốn để cùng Kỷ vương điện hạ tụ hợp."
Hoàng đế còn thái độ trọng hiền tài như , ngược lộ vẻ trầm tư "Lưu Bái, ngươi lập công lớn, thưởng gì ?"
Kiếm Nô rũ mắt, yết hầu động vài . Một lúc , ngẩng đầu lên, dùng bộ sức lực "Ty chức cầu vinh hoa phú quý, cầu quan to lộc hậu, chỉ cầu thể cưới một vợ."
"Tích Nguyệt thì , nàng gả vợ khác, thể gả cho ngươi." Hoàng đế thoáng cái thấy ý nghĩ của . Ông thật sự bất đắc dĩ, biện pháp đổi suy nghĩ của Kiếm Nô.
Trải qua nhiều sinh tử, chuyện đầu tiên khi trở về vẫn là tâm tâm niệm niệm kết hôn với Cửu công chúa.
Hoàng đế thở dài, dứt khoát "Việc trẫm thể chủ, ngươi nên đổi một cái khác."
Mắt Kiếm Nô phiếm hồng.
"Trừ điều , ty chức ... yêu cầu gì khác."
Ánh mắt Hoàng đế rơi chỗ thương của , lảng sang chuyện khác "Chân của ngươi, còn thể chữa trị ?"
Kiếm Nô hờ hững trả lời "Quân y kiểm tra qua, còn lưu mầm bệnh, chung quy thể so sánh với bình thường."
"Đáng tiếc." Hoàng đế bày vẻ mặt tiếc hận " thôi, Lưu Bái, trẫm so đo chuyện xằng bậy của ngươi và Tích Nguyệt. Nay ngươi lập công lao, trẫm thưởng cho ngươi một phủ , lệnh cho ngươi trưởng quản quân khí giám(*), từ nay cần lên tiền tuyến g.i.ế.c địch, chỉ cần yên ở thành Lạc Dương huấn luyện quân sĩ. Nghỉ ngơi mấy ngày thì đến Binh bộ báo danh ."
(*)Quân khí giám: Là một chức danh thật ở đời nhà Tống, thuộc chính lục phẩm.
Kiếm Nô mím môi, hai tay nắm chặt, dập đầu tạ ơn.
"Ty chức lĩnh mệnh."
Dứt lời, ngẩng đầu, tay chống đầu gối gian nan lên. Động tác bình thường thể thành nhẹ nhàng thì đối với vạn phần gian nan.
Nhìn bóng lưng Kiếm Nô rời , Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng "Lão Tứ, ngươi tính toán khá lắm. Cố tình giở trò mê hoặc, dụ dỗ trẫm những lời để trẫm trách phạt ?"
Kỷ vương nhạt "Nhi thần chỉ chứng kiến một bề công lãng phí tài hoa."
Hoàng đế đ.á.n.h giá thần sắc của Kỷ vương nhưng tìm chút sơ hở nào của đứa con trai . Một khắc , ông dậy, bước tới mặt Kỷ vương, nặng nề "Lão Tứ, trẫm một chuyện với ngươi. Ngươi sống cho ."
Long bào thêu kim long vàng chói đau mắt Kỷ vương. Trong lòng nhạt, ngoài mặt phối hợp cùng con cáo già diễn kịch "Phụ hoàng, xảy chuyện gì?"
Hoàng đế trầm mặc, chắp tay thở dài "Thê t.ử của ngươi, Từ thị Nam Phong cuối tháng đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo ... qua đời."
Kỷ vương trợn to mắt, cố gắng nhếch khóe môi "Phụ hoàng đùa hù dọa nhi thần ."
"Quân vô hí ngôn. Vì đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, mùa hè nắng nóng, t.h.i t.h.ể dễ hư thối, trẫm sai hậu táng nàng ."
Ý khóe miệng Kỷ vương biến mất, con mắt đỏ lên, lộ thần sắc yếu đuối cầu khẩn, giọng run rẩy "Phụ, phụ hoàng ..."
"Ngươi ... A!" Hoàng đế vỗ vai , ngữ khí nặng nề "Ngươi trở về xem thì sẽ ."
Kỷ vương bất chấp lễ nghĩa, vội vàng chạy khỏi điện.
ai ngờ , chân còn bước khỏi cửa, thể chống đỡ nổi, ngã quỵ xuống bám khung cửa, phun một ngụm m.á.u tươi.