Manh sủng - Chương 27: Dáng người hắn thật đẹp!

Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:07:24
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dáng thật !

Lúc Từ Nam Phong tỉnh nàng thấy chiếc giường ấm áp sạch sẽ, chóp mũi còn ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng trong khí.

Nàng cố mở đôi mắt vẫn còn đau nhức , liếc mắt một cái thấy ảnh của Kỷ vương đang ngay ngắn bên giường.

Hình như mới tắm rửa xong, chỉ mặc một lớp áo trắng mỏng, tóc vẫn còn ướt, tỏa mùi xà phòng thơm mát. Kỷ vương đang cầm một chiếc khăn cẩn thận lau mái tóc ẩm ướt của Từ Nam Phong, vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng.

Dáng vẻ Kỷ vương cúi đầu mắt, sợi vải trắng bịt mắt rũ xuống bên vai, phiêu dật ung dung như tiên giáng trần.

Tay Từ Nam Phong khẽ động đậy một chút, Kỷ vương lập tức nhận . Hắn ngừng động tác của , nhỏ giọng dò hỏi "Nàng tỉnh ?"

"Rồi..." Giọng của nàng khàn, thế nào cũng thấy kỳ cục, thể nàng nặng nề như bông ngâm trong nước, cũng may đầu còn đau nữa. Từ Nam Phong gạt góc chăn , "Nóng quá."

"Đừng nhúc nhích." Kỷ vương bỏ khăn mặt tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang di chuyển lung tung của nàng, cần thận dém chăn , giọng ôn nhu như dỗ một đứa nhỏ bướng bỉnh "Nàng sốt cao hạ, đại phu cả đổ mồ hôi với thể lên. Ngoan, nhịn một chút, ?"

Một tiếng " ", Kỷ vương nâng giọng, bách chuyển thiên hồi*, rõ ràng mang theo ý cưng chiều. Từ Nam Phong cảm thấy nhiệt của đột nhiên tăng cao hơn, bối rối sang hướng khác nghĩ thầm "Đến nương còn từng dịu dàng dỗ như ."

*Bách chuyển thiên hồi: Dù trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả lòng cũng lay chuyển.

"Được . Nương ?" Từ Nam Phong trầm giọng hỏi.

"Đang ở sương phòng nghỉ ngơi . Chuyện hôm nay đoán chừng cũng dọa mất nửa cái mạng ." Kỷ vương lắc nhẹ chuông đồng ở đầu giường, lúc mới nhẹ giọng "Nhạc mẫu đại nhân cũng tới đây thăm nàng, cho báo , cũng rời ."

Bát Bảo thấy tiếng chuông, nhanh nhẹn bê bát t.h.u.ố.c trong phòng "Vương gia, phu nhân, t.h.u.ố.c sắc xong ."

Vừa ngửi thấy mùi đắng ngắt của t.h.u.ố.c bắc, lông mày Từ Nam Phong cau , lục phủ ngũ tạng đều co một chỗ. Nàng trùm chăn kín , giống như chỉ cần giấu trong chăn là thể tránh một kiếp nạn , giọng mang theo chút buồn phiền hờn giận "Có thể uống ?"

Bát Bảo cầm bát t.h.u.ố.c đặt lên bàn , xoay thấy Từ Nam Phong đem bọc kín mít từ đầu đến chân giống như một con tằm, nhất thời dở dở "Phu nhân, đừng bọc kín , sẽ khó thở đấy."

Kỷ vương đưa tay sờ sờ một cái, sờ mặt Từ Nam Phong, bực buồn , mạnh mẽ lôi nàng từ trong chăn ngoài cằn nhằn "Không uống t.h.u.ố.c thì thể lên ."

Cũng do hôm nay sốt cao đến hỏng đầu , Từ Nam Phong hôm nay ngây thơ khác thường, mạnh mẽ giật chăn, oai oái hô lên "Có thể khỏe lên, ngủ một giấc sẽ ngay lập tức khỏe ."

Giọng của nàng bớt mấy phần quả quyết thường ngày mà mềm mại tâm Kỷ vương mềm nhũn, thể gì khác đành phất tay cho Bát Bảo lui .

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai họ, lúc Kỷ vương mới thấy buồn "Ngày thường nàng bình tĩnh hiếu thắng như , bệnh giống như đứa bé, ngay cả uống t.h.u.ố.c cũng sợ như ."

Giọng Từ Nam Phong khàn khàn mềm mại "Lúc uống quá nhiều thuốc, đáng sợ."

Kỷ vương trầm tư hồi lâu, dường như nên gì với nàng mới .

Từ Nam Phong cũng cảm thấy bản hôm nay phá lệ già mồm, sợ Kỷ vương nhiều chuyện quản nàng, lấy hết dũng khí nghĩ "Thôi thì quên , nhắm mắt nuốt một ngụm là , cùng lắm là c.h.ế.t chứ gì."

Nàng vươn tay định lấy bát t.h.u.ố.c thì Kỷ vương nhanh hơn một bước đoạt lấy.

"Đại phu qua, t.h.u.ố.c đắng dã tật. Nếu giờ cho nàng ăn thêm mứt hoa quả, tác dụng của t.h.u.ố.c cũng như nữa." Kỷ vương cầm thìa khuấy bát t.h.u.ố.c sắc, kiên nhẫn dùng ngữ điệu ôn nhu dụ dỗ nàng "Nếu nàng sợ đắng, cùng nàng uống. Nàng một ngụm, một ngụm, ?"

Tay Từ Nam Phong dừng giữa trung, nàng nghĩ thầm: Rốt cuộc đây là cái đạo lý gì ?

Trong hoàng gia đều lưu truyền biện pháp đút t.h.u.ố.c tàn nhẫn ?

Thấy nàng lời nào, Kỷ vương cho rằng nàng vẫn đang trốn tránh, liền bồi thêm một câu "Nếu nàng lên tiếng, liền tự đút t.h.u.ố.c cho nàng."

Từ Nam Phong sửng sốt hỏi "Đút t.h.u.ố.c như thế nào cơ?"

Khóe miệng Kỷ vương cong lên, đôi môi nhợt nhạt hiện lên vài phần diễm sắc, chậm rãi "Đương nhiên là dùng miệng đút thuốc."

"..."

Từ Nam Phong "..."

Nàng dám tưởng tượng hình ảnh mật , vội vàng đoạt lấy chén thuốc, một uống cạn. Uống xong Từ Nam Phong vội vàng ném cái bát lên bàn , khổ sở nhíu mày lè lưỡi vì đắng.

Kỷ vương híp mắt, lộ ý giảo hoạt. Đến lúc Từ Nam Phong mới nàng lừa.

Dùng miệng đút thuốc? Về cơ bản thì nó tồn tại!

Từ Nam Phong cảm thấy lục phủ ngũ tạng của đều đắng ngắt. Cánh tay Kỷ vương quờ quạng giữa trung như chạm nàng. Từ Nam Phong cau mày, do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng kéo tay áo Kỷ vương, giúp tìm vị trí của .

Lòng bàn tay ấm áp cuối cùng cũng chạm mặt Từ Nam Phong. Kỷ vương nhẹ nhàng vén sợi tóc mai ẩm ướt của nàng, thấp giọng hỏi "Nàng cảm thấy đỡ hơn ?"

Từ Nam Phong hồ đồ "ừ" một tiếng, "Chàng cần để ý đến , mau lau khô tóc kẻo cảm lạnh mất."

"Nàng , lúc nào cũng để ý đến cảm nhận của khác đầu tiên. Đến lúc nào nàng mới chịu để ý đến cảm nhận của bản đây." Kỷ vương cúi , chóp mũi chạm chóp mũi nàng, dải lụa bịt mắt rũ xuống, đan mái tóc đen của nàng. Kỷ vương thấp giọng tiếp "Ta lo lắng cho một nàng, ở cạnh nàng nhiều thêm một chút, ?"

Gió ngừng mưa tạnh, ánh nắng bắt đầu le lói, một công t.ử ôn nhuận như ngọc mặt, Từ Nam Phong nỡ lòng cự tuyệt?

Kỷ vương nghiêng đầu, cẩn thận lắng từng động tĩnh của nàng, "Nàng lời nào tức là đồng ý với ?"

Giọng của Từ Nam Phong nhỏ như muỗi hừ một tiếng, viền mắt bỗng nhiên cảm thấy chua xót. Có lẽ là tất cả những bệnh đều mềm mại yếu đuối, Kỷ vương đối xử với nàng một chút, trong lòng nàng dâng lên một chút tủi .

Cảnh tượng cảm động bao, hơn mười mấy năm ngụy trang kiên cường chống đỡ, bao ủy khuất sợ hãi dâng lên kiềm chế ... Dần dần trong tâm nàng dâng lên một loại tình cảm tất cả gai nhọn nàng mềm mại .

Kỷ vương dựa giường, giống như một đôi phu thê bình thường với Từ Nam Phong "Buổi tối nàng ăn món gì? Ta phân phó phòng bếp chuẩn cho nàng."

Ánh mắt nàng mờ , sống mũi chua xót, Từ Nam Phong chớp mắt một cái, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Từ xưa đến nay ai quan tâm đến bữa tối nàng ăn gì, cũng từng nhẫn nại dỗ nàng uống thuốc. Từ Nam Phong giống như một con thú nhỏ thói quen tự l.i.ế.m láp vết thương, bỗng nhiên gặp nguyện ý chăm sóc nàng, trong tâm sinh một chút tham luyến cùng hoảng sợ.

Trong lòng d.a.o động, nàng khịt mũi, nuốt tất cả nghẹn ngào xuống họng, gắng sức giọng bình thường nhất thể "Cái gì cũng ."

giọng của nàng vẫn mang một tia run rẩy. Tuy mắt Kỷ vương mù nhưng tai thính, tự nhiên hiểu rõ chuyện đang xảy . Hắn thu ý môi, nghiêm túc về phía Từ Nam Phong, lo lắng hỏi "Nam Phong, nàng ?"

Từ Nam Phong nhanh chóng xoa mắt, "Không . Đều tại t.h.u.ố.c đắng quá cổ họng khó chịu."

Kỷ vương cũng vạch trần lời dối vụng về của nàng, im lặng một lúc, vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa của nàng gối, giọng như nỉ non bên tai nàng: "Phải nhanh khỏe đấy."

Nàng bỗng nhiên hiểu câu "Kẻ sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ" .

Suy nghĩ của nàng ngổn ngang: Vua lấy quốc gia trọng, còn lấy quốc gia để báo đáp, nhất định sẽ sống hòa hợp với Kỷ vương, tận lực bảo hộ .

Ngủ một giấc yên , đến tối Từ Nam Phong hạ sốt.

Ngày thứ hai là ngày diễn ngự yến. Vương phi là hàm nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, tất nhiên theo phu quân cung dự tiệc.

Kỷ vương mặc quần áo chỉnh tề, thấy từ trong phòng tiếng ho đè né của Từ Nam Phong, khó nén lo lắng hỏi "Nàng khỏi bệnh, chi bằng hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho ?"

"Không thể. Giờ là con dâu hoàng thất, nếu ngay cả ngự yến hôm nay cũng vắng mặt, khác sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ chắc chắn sẽ hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đó sẽ liên lụy đến ." Giọng của Từ Nam Phong còn khàn nhưng nàng vẫn rõ ràng từng câu. Nàng vung tay hiệu cho Quế Viên và Liên T.ử trang điểm cho , dùng một lớp son phấn mỹ lệ che khuôn mặt tiều tụy.

Kỷ vương cạnh nàng, trầm mặc một lát mới lên tiếng "Nam Phong, nàng miễn cưỡng bản ."

"Không gì là miễn cưỡng cả. Hôm nay cũng cùng tiến cung, tiện thể xem xét các thế gia. Huống hồ nếu ở đây, một ở trong phủ cũng buồn chán." Dứt lời Từ Nam Phong xoay , mỉm với Kỷ vương "Chàng xem, hôm nay trang điểm , khác sẽ khuôn mặt tiều tụy của ."

Nói xong nàng mới nhớ Kỷ vương thấy.

Từ Nam Phong đang định xin lỡ lời thì thấy Kỷ vương mỉm , vân đạm phong kinh đáp "Dáng vẻ của phu nhân nhất định xinh ."

Cung yến hôm nay so với còn náo nhiệt hơn. Dọc đường đều giăng đèn kết hoa, tiếng huyên náo một vùng.

Ngự hoa viên lớn, những lối ngoằn ngoèo, dòng suối nhỏ và núi giả do con tạo . Dòng suối róc rách chảy phía hành lang và cầu đá, còn những lá xanh mơn mởn tạo thành ở giữa ao sen.

Tiệc rượu tiến hành tại đây.

Khắp nơi vang lên tiếng ca hát êm ái tựa oanh yến hòa cùng tiếng đàn sáo. Quan võ thi múa kiếm, chơi ném thẻ bình rượu. Đám văn sĩ tụ với , uống rượu ngâm thơ. Các quý phụ ở một góc khác hàn huyên đùa giỡn. Còn đám quý nữ lấy chồng ở thành Lạc Dương cùng mấy công chúa hễ thấy nam t.ử tuấn tú nào ngang qua sẽ cùng đùa giỡn, phát tiếng thanh thúy như chuông bạc.

Những yến hội như thế là nơi các quý nữ gả tìm kiếm nhà chồng ý. Đối với phồn hoa ồn ào nơi , Từ Nam Phong một chút cũng hứng thú, nàng theo sát Kỷ vương rời một tấc.

Kỷ vương dắt nàng đến vị trí , thấp giọng hỏi "Bây giờ vẫn còn sớm, yến hội sẽ bắt đầu từ giữa trưa đến tận tối, nàng thể tự chơi một chút."

lúc Từ Nam Phong thấy một đám võ tướng đang so tài b.ắ.n tên, trong đó cả Dương Thận Chi, nàng vui vẻ trả lời "Ta đến chỗ sư phụ xem b.ắ.n tên."

"Nhớ ở nơi gió, nếu bệnh của nàng sẽ trở nặng."

"Được."

Từ Nam Phong hào hứng về nơi đang diễn cuộc so tài b.ắ.n tên, ai ngờ hai, ba bước thấy một giọng thanh thúy hài hước pha thêm mấy phần trào phúng vang lên "À, đây còn là tỷ tỷ ?"

Nụ mặt Từ Nam Phong cứng nhắc, nàng đầu , thấy Từ Uyển Như mặc một bộ đồ mới màu xanh lá liễu đang nở nụ vạn phần kiều diễm với nàng "Sắc mặt tỷ tỷ tiều tụy như , chẳng nhẽ Kỷ vương đối xử với tỷ ?"

Từ Nam Phong vốn dĩ để tâm đến nàng , nhưng sợ bản nhẫn nhịn sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của Kỷ vương phủ đành "Hai chữ "tỷ tỷ" ai cũng thể tùy tiện gọi . Ngày đó một tờ hưu thư, cùng Từ phủ đoạn tuyệt quan hệ, ngươi quên mất?"

Từ Uyển Như nhất thời nghẹn lời.

Từ Nam Phong nâng tay áo che miệng, dường như đang giống "Ngươi thể bản , nhưng thể chê bai Kỷ vương nửa điểm . Chàng mỗi ngày đều cho ăn sơn hào hải vị, cơm ngon áo , yêu thương . Sao ngươi dám ở nơi đặt điều xằng bậy?"

Từ Nam Phong Từ Uyển Như thích nhất là đem chuyện , liền cố ý mấy câu chọc giận nàng . Ai ngờ dứt lời, từ lưng thấy tiếng truyền tới "Nói sai, bản vương yêu nàng."

"..." Từ Nam Phong đầu , Kỷ vương từ lúc nào lưng nàng.

Từ Uyển Như Từ Nam Phong bẽ mặt, ai ngờ nàng nhận câu trả lời mỉa mai như . Mất hết mặt mũi, Từ Uyển Như miễn cưỡng nở nụ , chào hỏi một câu xoay bỏ chạy.

Trong lòng nàng tức giận, nắm chặt khăn lụa cúi đầu rảo bước, nhanh chóng tìm phụ Từ Vị cáo trạng ủy khuất chịu đựng, Từ Uyển Như chú ý đến một bóng đang từ cửa tròn đang tới.

"A!" Nàng thấp giọng kêu đau, cái trán đập lồng n.g.ự.c rắn chắc. Bởi vì lực đập mạnh, gót chân của nàng vững, sắp ngã ngửa .

Xong , như thế quá mất mặt! Mẫu nhất định sẽ trách phạt !

Trong lòng Từ Uyển Như thẹn giận, căng thẳng c.ắ.n răng nhắm chặt hai mắt. Ai ngờ nàng vẫn ngã xuống như tưởng tượng.

Một cánh tay rắn như sắt chuẩn xác ôm lấy eo nhỏ của nàng , thuận thế ôm Từ Uyển Như ngực. Động tác của vô cùng liền mạch lưu loát.

Từ Uyển Như kinh ngạc mở to mắt. Thứ đầu tiên đập mắt nàng là một vạt áo vàng thêu rồng 4 móng, lên thấy một khuôn mặt thiếu niên trẻ tuổi lạnh lùng.

Ở nơi rộng lớn như cung đình, thể mặc hoàng bào nhiều lắm. Từ Uyển Như ngay lập tức đoán phận của . Nàng khẽ c.ắ.n đôi môi đỏ mọng, tóc tai nhẹ bay, mở to đôi mắt ướt sũng đáng thương như con thỏ, nhỏ giọng "Thái t.ử điện hạ."

Lưu Huyên trưởng thành giống Hoàng đế. Cả cao lớn lạnh lùng, tùy tiện , lông mày rậm càng lộ rõ đôi mắt thờ ơ sắc lạnh như hai lưỡi dao. Hắn chút suy tư, cẩn thận đ.á.n.h giá thiếu nữ xinh e lệ trong lòng, càng giống như đang xem xét con mồi.

Sắc mặt Từ Uyển Như đỏ đến mức sắp rỉ máu, cố chấp lui , kiêu ngạo ánh mắt của Lưu Huyên.

Con mồi xinh còn khoe khoang lợi thế của bản , chút ý tứ.

Trong chốc lát, Lưu Huyên buông tay, đặt Từ Uyển Như vững mặt đất, giọng của cũng như , lạnh nhạt vô cùng "Người dám thẳng nhiều lắm. Ngươi sơ?"

Từ Uyển Như lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia sáng kì quái, lớn tiếp đáp "Không sợ!"

Đôi môi Lưu Huyên nhếch lên một chút "Ngươi là cô nương nhà nào?"

"Thần nữ là Từ thị Từ Uyển Như, là con gái của Lễ bộ Thượng thư." Từ Uyển Như ngẩng đầu, kiêu ngạo từng câu chữ.

Trong triều đình nếu bàn về tôn quý nhất, đầu tiên là Hoàng thượng, đó là Thái tử. Đáng tiếc Hoàng thượng tuổi cao, nàng oan uổng chính cung hầu hạ . Vậy nên vị Thái t.ử còn trẻ tuổi đang sủng ái là một lựa chọn . Dù rằng sáu năm Thái t.ử cưới Thái t.ử phi, nhưng như thì ? Nàng còn nhiều thời gian, cuối cùng hậu vị rơi tay ai còn .

Bây giờ cơ hội trời ban đang ở mắt, nàng thể cam lòng buông tha?

Từ Uyển Như còn với Thái t.ử thêm mấy câu, nhưng từ xa vài đang tiến đến hướng . Nàng chỉ thể tạm thời lánh , nhịn đau hành lễ cáo lui.

Mãi đến khi tới vườn đào cây lá sum suê, Từ Uyển Như cũng quên ngoái đầu , một tiếng.

Người tới là một nữ nhân mặc áo choàng màu vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời, Thái t.ử phi Vương thị. Tình cờ bắt gặp Lưu Huyên lẳng lặng ở phía xa, con ngươi nham hiểm chằm chằm một góc vườn đào, nàng hiếu kỳ hỏi "Mỹ nhân mặc áo xanh chuyện với điện hạ là con gái nhà ai?"

Lưu Huyên nhếch môi mỏng, giọng vô cảm đáp "Thiên kim nhà Lễ bộ Từ thượng thư. Có chút ý tứ." Dứt lời Thái t.ử phi "Ngươi đến chào hỏi Từ thượng thư . Nói cho cô coi trọng nha đầu ."

Ý mặt Thái t.ử phi cứng đờ, nàng thất thần trong chốc lát nhưng vẫn gượng thưa "Thiếp hiểu."

Thái t.ử hừ lạnh một tiếc, ánh mắt rơi cặp vợ chồng son đang sánh vai cầu.

Dương Thận Chi b.ắ.n liền ba phát, tất cả đều trúng hồng tâm. Các võ tướng nhao nhao vỗ tay tán thưởng. Từ Nam Phong đến xuất thần, đem thất cả những kỹ thuật thú vị kể cho Kỷ vương . Đang đến đoạn tài nghệ b.ắ.n cung như thần của Dương tướng quân, Từ Nam Phong thấy một giọng nam xa lạ từ phía truyền tới "Tứ , lâu gặp."

Từ Nam Phong đang sôi nổi, thình lình chặn ngang. Nàng chợt thấy một nam nhân mặc áo vàng chắp tay, khí thế bức .

Không bàn đến tướng mạo của , chỉ cần y phục, Từ Nam Phong cũng thể đoán là ai.

"Thái t.ử điện hạ." Từ Nam Phong cúi đầu, quỳ gối hành lễ.

"Tam hoàng ." Nét mặt Kỷ vương vui giận, vẫn ôn hòa như .

Trận gió mắt đầu hè thổi tới, trong khí tràn ngập hương bạc hà nhàn nhạt. Ánh mắt Thái t.ử rơi đoạn lụa bịt mắt trắng của mang theo khí thế âm trầm, lạnh giọng "Mắt của Tứ khá hơn chút nào ?"

Kỷ vương "Nhờ phúc của Hoàng , dù thể thấy rõ ràng vật nhưng thoải mái hơn nhiều."

"Thích khách xử tử, Tứ cũng cần cảm thấy đau lòng. Mất một đôi mắt cũng tính là chuyện gì , vẫn còn may là giữ mạng nhỏ, ?"

"Hoàng đúng."

"Người chính là kiều thê Tứ mới cưới cửa." Thái t.ử uyển chuyển đổi chủ đề, ánh mắt rơi Từ Nam Phong.

Từ Nam Phong hành lễ một nữa "Gặp qua điện hạ."

"Ừ." Thái t.ử híp ánh mắt sắc bén, tựa tiếu phi tiếu "Nghe nhà nghèo khó, vài ngày đây trong tộc xảy chuyện thiếu nợ trả nổi tiền? Nếu Kỷ vương phủ nghèo đến , vi cũng keo kiệt cho các ngươi mượn một chút ngân lượng."

Đây là ý gì chứ? Muốn mượn chuyện của cha con Diệp Phúc bóng gió ?

Mười ngón tay giấu trong ống tay áo nắm chặt, vẻ mặt vẫn duy trì nét điềm đạm. Chẳng qua cũng chỉ là chuyện , nàng càng nhanh tức giận, hậu quả càng khó thu xếp.

Kỷ vương thản nhiên "Để hoàng phí tâm . Chuyện lửa thì khói, thể tin bộ ."

"Thật ?" Lưu Huyên hừ một tiếng, cố ý "Hai ngày qua vợ chồng son hai sống , màng đến thể sự, ung dung tự tại sống một ngày thêm một ngày."

Mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g trong lời của cần thẳng thì ai cũng . Xem lời đồn Thái t.ử đem Kỷ vương bằng tuổi là cái đinh trong mắt cũng là chuyện lửa khói.

Từ Nam Phong lo lắng liếc mắt nhin sắc mặt của Kỷ vương.

Ngược , mặt Kỷ vương vẻ gì là vui, ý mỹ vẫn đổi, ôn hòa "Thần xin theo lời giáo huấn của Hoàng ."

Kỷ vương chính là như . Hỏi một câu sẽ đáp một câu, nhiều lời, tức giận, ôn hòa lạnh nhạt đáp trả khiêu khích. Thái t.ử cau mày, luôn cảm thấy chèn ép cùng cha khác ý nghĩa gì, liền trực tiếp thẳng ngoài.

Đợi bóng dáng của Lưu Huyên xa, Từ Nam Phong âm thầm thở dài một , chút bất bình hỏi Kỷ vương "Hắn như , cũng tức giận ?"

Kỷ vương "Tức giận ích lợi gì? Cùng tranh cãi chỉ đang hạ thấp giá trị bản thôi."

Từ Nam Phong áy náy ngớt "Đều tại lúc cần quyết đoán quyết đoán, để Diệp gia liên lụy mất mặt."

"Ta trách nàng." Kỷ vương lắc đầu , hít sâu một mới tiếp "Chỉ điều trong câu của ý đúng. Thế sự vô thương, thiên hạ tương lai sẽ còn ."

Từ Nam Phong há miệng định , nhưng cuối cùng thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/manh-sung/chuong-27-dang-nguoi-han-that-dep.html.]

Kỷ vương cảm nhận sự do dự của nàng, thuận đà hỏi "Nam Phong , đừng ngại."

"Đôi mắt của , đến cuối cùng xảy chuyện gì?" Từ Nam Phong do dự hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

Kỷ vương lảng tránh vấn đề , thản nhiên "Tiệc rượu năm ngoái, Thái t.ử mời cung uống rượu. trong rượu đó độc. Ta rõ đó là Hồng Môn Yến nhưng cách nào cự tuyệt."

"Vì ?"

"Thứ nhất, là Thái tử, chỉ là thần tử. Thứ hai, ly rượu là rượu quý ngự ban, nếu như cự tuyệt, nhất định sẽ dễ dàng. Hoàng lên kế hoạch chu , chỉ còn việc buộc nhập tiệc."

Từ Nam Phong xong liền cảm thấy một trận hoảng sợ, ngừng hỏi "Sau đó thì ? Chàng thế nào để thoát ?"

"Trước lúc dự tiệc, đoán vài điểm bất trắc nên hẹn Dương tướng quân, nếu giờ Dậu canh ba vẫn xuất cung, sẽ tìm cơ hội cung giúp . Vì may mắn nhặt về một mạng, nhưng độc tính thấm gan, xâm nhập mạch m.á.u thị giác tổn thương thành bộ dạng nàng đang thấy đây."

Lời của Kỷ vương vân đạm phong kinh, dường như đang kể chuyện của khác. Hắn tự giễu cợt "Chuyện kinh động đến phụ hoàng, đó Tam hoàng thu liễm ít. Dù cũng chỉ là một mù, tạo thành uy h.i.ế.p với ngôi vị hoàng đế của ."

Từ Nam Phong kìm cảm giác xót xa "Đôi mắt của thể chữa khỏi ?"

Kỷ vương thấp giọng, dường như đang một bí mật "Hiện giờ mơ hồ thấy một vài tia sáng. Đợi thải hết độc tố thể khôi phục như ."

Nếu thể chửa khỏi thì quá !

Từ Nam Phong cao hứng Kỷ vương, chân thành "Hi vọng ánh mắt của thể sớm khỏi."

Kỷ vương "Thật luôn quý trọng thời gian . Ung dung tự tại, cần một bước tính một bước. Nếu đến điểm tiện thì chỉ một."

Từ Nam Phong nương theo ý của hỏi "Hành động tiện ?"

Kỷ vương lắc đầu, cúi đầu "Không thể thấy nàng a."

Xung quanh cung nữ hầu tới lui, Từ Nam Phong chút ngượng ngùng, vội ho một tiếng che giấu, giả vờ ung dung "Vậy mau khỏe lên, về thể đến chán thì thôi."

Kỷ vương nở nụ , đúng lúc tiếng đàn sáo ngừng , một nhóm nội thị nối đuôi đem bàn , dâng hoa quả và điểm tâm, cao giọng thông truyền Hoàng thượng, Hoàng hậu và Quý phi giá lâm. Kỷ vương và Từ Nam Phong lui đến vị trí cảu , cúi đầu cung nghênh Hoàng thượng.

Hoàng thượng bận rộn chính sự, uống một tuần rượu, qua mấy điệu múa liền rời khỏi. Không đế vương ở , các quan cũng bắt đầu cố kỵ hàn huyên, mai mối. Bầu khí vô cùng náo nhiệt.

Kỷ vương vẫn lo cho thể của Từ Nam Phong, hai tiến lên xin phép, xong liền xe ngựa về phủ .

Trở về đến phủ trời cũng chạng vạng tối. Từ Nam Phong tháo trang sức màu đỏ, tắm rửa y phục trở sương phòng. Nàng thấy Kỷ vương vẫn mặc triều phục đỏ tía như , lặng lẽ giường, đang suy nghĩ điều gì.

Từ Nam Phong nhẹ giọng tiến tới "Thiếu Giới mau tắm, một lát nữa nên dùng bữa tối ."

Hai thị nữ Long Nhãn và Hạt Sen cầm bộ đồ mới tiến , hầu hạ Từ Nam Phong quần áo và đồ trang sức. Quế Viên "Vương gia, nô tỳ gọi Diêu công t.ử hầu hạ tắm rửa nhé?"

Kỷ vương gỡ dải lụa bịt mắt tẩm thuốc, con mắt đen thâm trầm liếc Quế Viên một cái.

Quế Viên đột nhiên hiểu điều gì, vội vàng che miệng, hồ đồ "Nô tỳ suýt nữa quên mất. Diêu công t.ử hôm nay khó chịu trong , sợ thể hầu hạ Vương gia tắm rửa ."

Từ Nam Phong kinh ngạc hỏi "Bị bệnh ?" Có do nàng hạ sốt nên lây cho ?

Quế Viên ậm ừ đáp lời, dùng cùi chỏ chọc Liên Tử, nháy mắt hiệu cho nàng.

Liên T.ử đột nhiên chọc một cái, gật đầu liên tục " đấy ạ, bệnh nặng, thể xuống nổi giường."

Diêu Dao ở phòng ăn ăn vụng đột nhiên cảm thấy sống mũi ngưa ngứa. Hắn hắt xì vài .

Từ Nam Phong rơi trầm tư, Kỷ vương đột nhiên lên phân phó "Các ngươi múc nước đây là , Nam Phong cách tắm cho ."

Từ Nam Phong mờ mịt ngẩng đầu "A, là ?"

Từ Nam Phong ngập ngừng thêm "... Được ."

Mấy ngày nay nàng đều nhắc nhắc trong đầu rằng nàng bảo vệ Kỷ vương, báo đáp ân tình của . Vậy thể tùy tiện đổi ý . Chỉ là hầu hạ tắm thôi, chuyện gì hết... A?!

Dưới sự chỉ huy của Quế Viên, nhanh chóng bê từng thúng nước tắm , nhân lúc nước còn ấm, Quế Viên đặt khăn mặt, quần áo khô và đồ dùng hàng ngày sang một bên, trộm một tiếng, khép cửa lui ngoài.

Từ Nam Phong tới, tròn bổn phận của thử nước ấm, đó đầu "Thiếu Giới, nước dùng ..."

Giọng của nàng ngừng , Từ Nam Phong thấy mặt một thể thon dài khỏe mạnh. Nàng thấy tất cả từ xương quai xanh đến cơ bụng, xót chỗ nào.

Không từ lúc nào, Kỷ vương tự cởi y phục. Mái tóc đen xõa lưng trần, lộ bờ vai, chỉ còn một chiếc tiết khố trắng bao lấy bắp đùi thon dài. Kỷ vương thành thật lưng nàng.

Phản ứng đầu tiên của Từ Nam Phong là thì vóc của Kỷ vương kiện tráng như , tuyệt đối giống với một Vương gia hư danh sống trong nhung lụa.

Phản ứng thứ hai của nàng mới là hoảng hốt đỏ bừng mặt.

Gương mặt của Kỷ vương vẫn tỏ vẻ vô tội như cũ, vươn tay về phía nàng "Nam Phong, thấy gì cả, nàng dìu tắm rửa."

Thành hôn mấy ngày, đây là đầu tiên Từ Nam Phong thấy thể của Kỷ vương. Bắp thịt màu lúa mạch thon dài cân xứng, may mắn là nàng thản nhiên, da mặt cũng nóng đến mức dọa .

Cũng may là Kỷ vương còn mặc một cái tiết khố , đến mức để nàng thấy cơ thể trần trụi của . Từ Nam Phong cúi đầu tới, ống tay áo để nắm, nàng chỉ thể kéo cổ tay Kỷ vương, dẫn vòng qua bình phong, về phía thùng nước tắm ở phía .

Da thịt đụng chạm da thịt, nhiệt độ nóng bỏng, thậm chí Từ Nam Phong còn cảm nhận mạch đập mạnh mẽ của Kỷ vương lòng bàn tay .

Thấy nàng trầm mặc thật lâu, Kỷ vương nhịn mở miệng hỏi "Nam Phong, vì nàng lời nào? Không ?"

Từ Nam Phong đột nhiên thốt một câu "Không , thể của ."

Kỷ vương giật , chậm rãi hiểu ý của nàng, sáng lạn "Đa tạ lời khen của nàng."

Cổ họng Từ Nam Phong chút ngứa, thấp giọng ho khan một tiếng. Nàng cảm giác trận sốt cao hôm qua , nhỏ giọng như ... Đến , cẩn thận một chút."

Nàng đặt tay Kỷ vương sờ thành thùng tắm để xác định vị trí. Xong xuôi, Kỷ vương giơ tay định cởi bỏ dây lưng.

"Chờ !" Từ Nam Phong nhanh chóng rời mắt sang chỗ khác, bước bình phong bên ngoài. Lúc nàng mới thở phào nhẹ nhõm "Được , tắm rửa , ở bên ngoài đợi."

Kỷ vương nhịn , nhấc chân bồn tắm.

Ánh hoàng hôn chiếu nhà, căn phòng yên tĩnh ấm áp chỉ tiếng nước chảy róc rách. Kỷ vương tắm rửa nhanh chậm, tuần tự từng bước một. Từ Nam Phong tiếng nước khấy động thể hình dung dùng khăn tắm lau từng tấc từng tấc da thịt, từ xương quai xanh đến lồng n.g.ự.c dày rộng, xuống đến bụng rắn chắc...

Không thể tưởng tượng nữa!

Từ Nam Phong lắc đầu, hít sâu một di rời sự chú ý của bản .

Không qua bao lâu, tiếng nước tấm bình phong ngừng hẳn, Kỷ vương gọi khẽ "Nam Phong?"

"Ta đây." Từ Nam Phong vội vàng hỏi "Chàng tắm xong ?"

Kỷ vương ừ một tiếng tiếp "Ta khăn mặt khô đặt ở chỗ nào, phiền phu nhân mang tới giúp."

Thành hôn mấy ngày, Từ Nam Phong vẫn một tiếng "phu nhân" của Kỷ vương cho đỏ mặt. Nàng trấn tĩnh một lát, dứt khoát lấy chiếc khăn mặt treo tấm bình phong. Nàng nhắm chặt hai mắt tiến gần Kỷ vương, "Quần áo và đồ dùng hàng ngày, tính từ chỗ bình phong. đặt theo thứ tự từ trái sang , tự lấy mà dùng."

Dứt lời, T.ử Nam Phong chạy ngoài nhanh như chớp, giống như trong thùng tắm con mãnh thú và dòng nước lũ .

Kỷ vương nhịn "Được."

Phải một lúc Kỷ vương mới mò mặc xong quần áo trong, men theo bình phong ngoài.

Vẫn là mỹ nam tắm rửa xong mắt. Từ Nam Phong tự chủ ngắm thêm một chút, lúc mới lấy thường phục sạch sẽ màu xanh, cẩn thận hầu hạ Kỷ vương mặc từng món đồ một.

Kỷ vương ôn nhu cúi đầu, ánh mắt mờ ảo Từ Nam Phong đang chỉnh đai lưng cho , nhẹ giọng mở miệng "Xem Nam Phong chỉ sợ uống t.h.u.ố.c mà còn sợ giúp tắm rửa."

"Không sợ." Từ Nam Phong mím môi , tự nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng nhưng vẫn thẳng thắn "Ta từng nam nhân tắm rửa bao giờ, chút ứng phó thôi."

"Chuyện cũng hổ ?" Kỷ vương híp măt, nhu tình như ẩn như hiện "Vợ chồng ở chung với , chuyện là chuyện bình thường nhất."

Vợ chồng...

Cho đến tận bây giờ, Từ Nam Phong cũng thể thích ứng với phận mới . Mấy ngày nay, mặc dù nàng cùng Kỷ vương mỗi đêm đều ngủ chung, nhưng cách giữa họ là một bước đến lôi trì.

Nàng , Kỷ vương sẽ ép buộc nàng.

"Đối với bản , là bạn thì thích hợp hơn là vợ chồng." Động tác tay của Từ Nam Phong dừng một chút, thuận tiện "Ta hi vọng tới thứ xa vời đó, chỉ một lòng bảo hộ bình an, vì vượt qua chông gai."

Không do ảo giác của nàng , ý miệng Kỷ vương nhạt một chút.

ánh mắt của vẫn luôn ôn hòa bao dung, lúc Từ Nam Phong, ánh mắt vĩnh viễn tràn đầy ấm áp.

Chillllllll girl !

Từ Nam Phong chút lo sợ bất an. Trực giác cho nàng , những lời của nàng Kỷ vương thương tâm. Sau đó một khắc, Kỷ vương nở nụ phá vỡ bầu khí yên lặng, ôn hòa trấn an nàng "Ta lý do nàng gả cho phần lớn là vì thoái khỏi Từ gia. Ta để bụng chuyện đó. Nam Phong, ngược dòng nước, cũng bầu bạn với nàng."

"Thiếu Giới..."

"Nam Phong." Kỷ vương ôn nhu cắt ngang lời nàng, hạ thấp giọng như thì thầm "Đến cuối cùng sẽ một ngày sở hữu một vùng đất còn rộng lớn hơn bầu trời . Nàng thể bay nhảy xa bao nhiêu, mảnh đất đó sẽ rộng thêm bấy nhiêu."

Từ Nam Phong ngẩn , hiểu lời ôn nhu đột ngột của Kỷ vương ý gì. Trong khoảnh khắc, nàng khanh khách đáp "Nếu thật sự một ngày như , bên cạnh Thiếu Giới sẽ là nữ nhân ưu tú hơn mà ."

Bầu khí nghiêm cẩn phá vỡ, Kỷ vương chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Mà thôi, nếu nàng tin những lời đó thì bỏ . Hắn vẫn còn nhiều thời gian để chứng minh lời .

"Đi dùng bữa tối thôi." Kỷ vươn thở dài một tiếng, thuận tiện cầm tay Từ Nam Phong, tùy ý dẫn nàng cùng minh hòa ánh nắng ráng chiều rực rỡ.

Bữa tối đó Diệp nương cũng ăn cùng họ. Hai con chung một bàn, Từ Nam Phong cạnh Kỷ vương, Diệp nương đối diện.

Hai ngày qua, Diệp nương ở trong phủ luôn mang theo ý nghĩ nàng đang khách, lời và việc đều vô cùng thận trọng sợ đắc tội khác. Lúc trong lòng Diệp nương yên giống như một bát cháo vừng khuấy tung lên. Thi thoảng nàng ngẩng đầu liếc Nam Phong và Kỷ vương một cái.

Từ Nam Phong thấy mẫu thôi bèn thẳng "Nương, dùng bữa . Sau bữa tối con cùng nương chuyện."

Vừa vặn Diệp nương cũng mấy lời với Từ Nam Phong liền liên tục gật đầu.

Dùng xong bữa tối, Kỷ vương đến thư phòng . Đây là như một thói quen của , dùng bữa tối xong sẽ gọi chú cháu Diêu gia hoặc Bát Bảo chữ bài cho , đồng thời cũng nhường một thời gian riêng tư cho Nam Phong và Diệp nương chuyện.

"Nương, gì cứ thẳng." Từ Nam Phong pha , rót cho và mẫu mỗi một ly, tiện đà tiếp "Nếu như là chuyện nương náo loạn trở Từ phủ thì cần ."

Diệp nương một câu của Nam Phong chặn họng, lúng lúng túng " mà Nam nhi, Kỷ vương phủ cho dù thế nào thì cũng nhà của nương."

Từ Nam Phong đáp "Nơi là nhà của nữ nhi, đương nhiên cũng là nhà của nương. Cái loại địa phương như Từ phủ xứng đáng gọi là nhà."

"Con mang theo gánh nặng là nương, về lâu về dài, trong vương phủ cũng sẽ kẻ rảnh rỗi đặt điều." Diệp nương thở dài, kéo tay Từ Nam Phong "Nhìn thấy Kỷ vương đối với con như , nương cũng yên lòng. Trở về chỗ cha con, nương cũng mặt mũi để ăn ."

"Nương, đến khi nào mới hiểu , thể cho nương mặt mũi là con, là Kỷ vương, cũng biểu ca." Từ Nam Phong liếc mẫu , điềm tĩnh "Người thể cho nương thể diện là bản nương."

Diệp nương ngây ngốc cúi đầu, né tránh ánh mắt của Từ Nam Phong "Điều con , nương đều cả. nhiều năm qua nương đần độn như , giờ một chân bước xuống mồ, thể gì khác ."

"Quan trong triều tuân thủ các lễ pháp nghiêm khắc. Người đạo đức cá nhận bại hoại, sủng diệt thê đều tránh khỏi việc giáng chức lưu đày. Năm đó nếu nương thể hạ quyết tâm thì đến mức rơi tình cảnh như bây giờ."

Tay Từ Nam Phong vuốt ve vành ly nhưng uống. Nàng bệnh nặng mới khỏi, tránh cổ họng chút khô ngứa, Từ Nam Phong thấp giọng ho hai tiếng "Thực trong tay nương nắm nhược điểm lớn nhất của cha. Nếu như nương , ông thể xoay . nếu nương nhu nhược, bọn họ sớm muộn cũng tay với nương. Đây cũng chính là nguyên nhân con đồng ý cho nương ở Từ phủ."

"Không . Chuyện phạm pháp g.i.ế.c , cha con từng qua." Diệp nương lắc đầu, ánh mắt tràn ngập bi thương. E rằng trong lòng nàng hiểu rõ tất cả, nhưng cố chấp chịu tin tưởng sự thật tàn khốc , chỉ thể vô lực giải thích "Hắn mặc dù lương bạc một chút, nhưng cũng sẽ chuyện g.i.ế.c vợ. Năm đó ở nông thôn, đến một con kiến cũng nỡ g.i.ế.c..."

Từ Nam Phong thật sự , phản bác lời Diệp nương "Năm đó ông cùng nương thề non hẹn biển, đến bây giờ ông còn giữ lời? Huống hồ cho dù ông động đến nương, Trương thị cũng sẽ bỏ qua."

Diệp nương á khẩu trả lời .

"Nương, vì vẫn hiểu rõ, Kỷ vương và Thái tử, Từ gia và chúng đều là thủy hỏa bất dung. Chỉ cần một việc sơ xuất một chút, c.h.ế.t cũng sẽ thương."

Từ Nam Phong khép hai mắt, uể oải "Người hận con cũng , oán con cũng , tạm thời nương thể trở về Từ phủ nữa ."

Viền mắt Diệp nương đỏ lên, lát nàng thở dài một tiếng, nước nở "Đứa nhỏ ngoan, con với . Nương sẽ oán giận con. cả đời của nương con, tất cả tiền tài, thanh xuân và nhiệt tình đều dành hết cho cha con. Con để cho rời , bảo buông bỏ, những việc đây ý nghĩa gì? Nương chịu nhục nhã ở Từ phủ mười lăm năm, vất vả lắm với vững gót chân, con bảo nương lâm trận lùi bước, chẳng để cho ả chế giễu ?"

"Nếu c.h.ế.t, tất cả chỉ là một câu chuyện ." Từ Nam Phong nghiên , ôm lấy Diệp nương trấn an, thấp giọng "Tất cả những chuyện con đều vì cho nương, sơm muộn nương sẽ rõ."

Dứt lời, nàng lên gọi "Liên Tử."

"Có nô tỳ."

"Đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, hầu hạ cẩn thận."

"Vâng." Hạ Sen ngại ngùng, tiến lên đỡ Diệp nương "Lão phu nhân, mời theo nô tỳ."

Diệp nương nâng tay áo lau hốc mắt ẩm ướt, thôi. Đến cuối cùng Diệp nương cũng thêm gì nữa.

Từ Nam Phong một ngoài sảnh một lúc lâu, mãi đến khi bóng đêm tràn sảnh. Nàng bưng chén nước nguội lạnh thấm cổ họng khô rát vì nhiều. Sau đó nàng thẳng lưng, rảo bước hậu viện.

Thư phòng Kỷ vương vẫn sáng đèn. Bóng đổ lên khung cửa sổ, từ cái trán cao ráo đến các đường nét cứng cỏi mỹ, tuấn dật phi phàm.

Là ai đang trong phòng giúp sách? Chú cháu Diêu gia là Bát Bảo?

Bước chân của nàng vô tình khẽ hơn, nhẹ nhàng bước về phía thư phòng. Đến chỗ quẹo, một bóng đen từ cửa ngách nhảy , vững vàng mặt Từ Nam Phong, đột nhiên tung một chiêu, mỗi chưởng đ.á.n.h đều mang một nét đặc trưng riêng.

Từ Nam Phong đ.á.n.h một chưởng ngang ngực, đỡ chiêu thức của , tập trung một lát, hóa là Diêu Dao.

Thân thể căng thẳng của Từ Nam Phong thả lỏng, kinh ngạc hỏi "Diêu công tử, ngươi bệnh ?"

Diêu Dao miệng ngậm một chiếc bánh vao, một tay chống gáy, thấy ngạc nhiên đến mức trợn to mắt, hồ đồ "Hả?"

Từ Nam Phong bổ sung thêm "Bệnh nặng gượng dậy , thể xuống giường."

Diêu Dao giận tím mặt, bánh bao trong miệng suýt roi xuống đất "Phi, nào dám tạo tin đồn nhảm? Tiểu gia vẫn khỏe mạnh sinh long hoạt hổ!"

Dứt lời, lộn ngược mấy vòng, tỏ vẻ bác bỏ tin đồn.

"..." Từ Nam Phong về hướng thư phòng, híp mắt một cái.

Nàng cảm giác lừa gạt.

Diêu Dao lộn ngược mấy vòng xong đ.á.n.h một bộ quyền. Từ Nam Phong thấy nhức đầu đành ngăng "Nghĩ kĩ một chút, chắc là hiểu lầm ở đó." Nói xong nàng đột nhiên nhớ cái gì đó, vẫy tay gọi Diêu Dao gần "Diêu công tử, một chuyện cần ngươi giúp một tay."

"À, chuyện vẻ mới mẻ đấy." Diêu Dao thu tay , phất ống tay áo tới, hì hì "Nói thử xem, chuyện gì, giá khởi đầu bao nhiêu?"

Từ Nam Phong .

"Được , chỉ đùa ngươi một chút thôi, cần tiền." Diêu Dao dựa hàng rào, cặp mắt đào hoa nháy một cái, "Chuyện gì, cứ , đừng ngại."

Từ Nam Phong "Giúp tìm hai , giờ Tỵ ngày mai dẫn bọn họ đến Đông Phong lâu gặp ."

"Người nào?"

"Ngươi từng gặp qua ở thành Tây , cha con Diệp Phúc."

"Con ma bài bạc ngươi và biểu ca?" Diêu Dao "Ngươi vất vả lắm mới thoát khỏi hai bọn họ, giờ gặp mặt?"

Từ Nam Phong siết tay áo, thần bí "Diêu công t.ử điều . Người ép đến đường cùng là dễ lợi dụng nhất."

 

Loading...