Đây là những loại t.h.u.ố.c cô hứa với đại đội trưởng hôm qua để dùng khi tái khám cho những dân làng thương. Nghĩ một hồi, cô thêm nhiều viên t.h.u.ố.c điều dưỡng cơ thể. Hôm nay dùng Đá Mộng Mị gặp Diêm Vương nên thể lấy đồ từ nhẫn trữ vật , giấc mộng gặp cha chắc cũng thể lấy đồ . Văn Thấm gửi những viên t.h.u.ố.c điều dưỡng cho cha để bồi bổ cơ thể cho họ, nên cô thêm một mớ.
Nhân lúc đang hứng, cô luôn một loạt t.h.u.ố.c phòng cảm cúm, t.h.u.ố.c trị cảm, t.h.u.ố.c cầm tiêu chảy, t.h.u.ố.c cứu tim cấp tốc, t.h.u.ố.c trị cao huyết áp, thậm chí còn cả t.h.u.ố.c mê, bột gây ngứa, t.h.u.ố.c xổ... Đủ các loại t.h.u.ố.c từ cứu đến chỉnh , hại , thậm chí cả xuân d.ư.ợ.c, độc d.ư.ợ.c và t.h.u.ố.c giải cũng một ít để phòng . Tuy nhiên, đống t.h.u.ố.c chỉnh và hại thì cô dùng những lọ ngọc gian quý giá để đựng, mà dùng vỏ hũ thủy tinh đựng đồ hộp trong siêu thị. Cô đổ đồ hộp bát, rửa sạch hũ lau khô để đựng mấy thứ .
Cuối cùng, nghĩ đến thế giới đầy nguy hiểm còn những cổ võ giả võ công cao cường, cô tìm trong trí nhớ của bà lão một phương t.h.u.ố.c tên là "Tán Công Phấn". Cô một ít theo đơn, loại t.h.u.ố.c đúng như tên gọi, chuyên dùng để đối phó cổ võ giả. Chỉ cần họ hít loại bột , trong vòng ba ngày sẽ mất sạch nội lực, trừ khi uống t.h.u.ố.c giải, nếu đợi ba ngày nội lực mới tự hồi phục. Thế nhưng trong giới võ lâm đầy hiểm ác, ba ngày nội lực thì cực kỳ nguy hiểm.
Lại nghĩ đến việc chế đủ loại độc d.ư.ợ.c, lỡ một ngày nào đó sơ suất trúng độc của kẻ khác mà kịp giải thì ? Thế là cô chế thêm nhiều t.h.u.ố.c độc và t.h.u.ố.c giải từ ký ức của bà lão cũng như trong ngọc giản của Diêm Vương. Có như , trái tim bất an của Văn Thấm mới bình định , quả thực thế giới ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm trong bóng tối.
Nhìn đồng hồ hơn sáu giờ sáng, cô tắm rửa sửa soạn mới khỏi gian. Vừa lúc thấy La Mộng đang gọi bên ngoài, cô liền lấy một cái gùi, lót thêm một chiếc bao tải bên mở cửa hội quân với bốn .
Văn Thấm: “Các đồng chí nam ? Không đợi họ ?”
“Họ từ sớm , hôm nay nhiều dã thú thế , họ đến giúp một tay.”
“Ồ, là .”
Chương 50: Mổ lợn
Bốn còn cách sân phơi thóc một đoạn xa thấy tiếng ồn ào náo nhiệt. Đến gần mới thấy mấy cái nồi lớn bắc lên, phần lớn trong thôn đều tập trung ở đây. Đàn ông trong thôn đang lột da sói, mổ lợn rừng. Có hai con lợn mổ xong và đang xử lý.
Các bà các chị thì tụ tập tán gẫu thoăn thoắt việc: thui đầu lợn, rửa lòng mề, mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ hạnh phúc, chẳng ai thấy hôi thối chút nào.
Đám trẻ con chạy nhảy khắp sân phơi, chốc chốc sán chỗ lớn xem mổ lợn. Cả đám nô đùa , tạo nên một khung cảnh cực kỳ hòa hợp.
“Văn tri thanh đến ! Văn tri thanh, cô thể thu cháu đồ ? Cháu giỏi như cô, sẽ thật nhiều thịt để ăn.” Văn Thấm đến bìa sân một đứa trẻ mắt tinh phát hiện, nó lao đến mặt cô và đòi bái sư.
Chưa đợi Văn Thấm trả lời, theo tiếng hét của đứa trẻ, đang bận rộn đều đồng loạt chào hỏi. Người thì cảm ơn cô chữa thương cho nhà, thì tò mò hỏi cô võ thật , hỏi chỗ chỗ đau là bệnh gì... Tiếng líu lo ríu rít đầu óc cô ong ong như lúc mới xuống núi. Lần bao lâu nữa đại đội trưởng mới đến giải cứu bốn đây.
“Đi , vây quanh Văn tri thanh gì? Không sợ cô hoảng ?” Thím Quế Hoa dẫn theo “đồng bọn”, giống như gà bảo vệ gà con, kéo tuột Văn Thấm lưng mắng khéo đám đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khu-pho-xuyen-thanh-phao-hoi/chuong-41.html.]
Thím Đào Hoa: “ đấy, thật lòng cảm ơn thì lấy cái gì thực tế mà đưa, đừng gào mồm suông.”
Thím Hòa Miêu: “Muốn khám bệnh thì đợi khi nào Văn tri thanh rảnh, mang lễ đến mà tìm cô , gào thét ở đây ích gì?”
Thím Xuân Lai: “Còn việc Văn tri thanh võ thì liên quan gì đến mấy bà, đúng là ăn no rỗi việc.”
Thím Quế Hoa kéo Văn Thấm về phía bếp lửa, : “Con gái Văn Thấm, qua bên với tụi thím. Lát nữa con giúp thím nhóm lửa, mấy đứa cũng qua đây luôn.” Nói xong thím quên gọi cả những nữ tri thanh còn .
“Vâng, cảm ơn thím Quế Hoa ạ.” Nhóm Văn Thấm ngoan ngoãn theo các thím.
Trên đường , Trương Mạn Mạn thì thầm tai Văn Thấm: “Họ nhiệt tình quá, lúc nãy dân làng vây quanh tớ chẳng thấy họ gì cả.”
Văn Thấm: “Công nhận, hôm qua xuống núi tớ nếm mùi một .”
Cả nhóm vui vẻ đến chỗ nấu ăn. Trên bãi cỏ cạnh quảng trường bắc sẵn năm cái nồi lớn. Nước trong nồi đang bốc nghi ngút chuẩn sôi, các thím bảo bốn cứ đó giúp nhóm lửa là .
“Thím ơi, chẳng mổ hai con lợn ? Vẫn còn đun nước, thế định mổ mấy con ạ?” Văn Thấm hai con lợn rừng mổ, một con đang lột da, một con m.ổ b.ụ.n.g xong.
Thím Quế Hoa: “Mấy đứa ơi, đại đội trưởng nhà hào phóng lắm. Giữ năm con lợn rừng lớn nặng hơn 700 cân và ba con lợn nhỏ nặng hơn trăm cân. Hai con đang mổ là lợn nhỏ đấy.”
“Thím ơi, lợn rừng lột da trực tiếp ạ? Đã lột da thì đun nước nóng gì nữa?” Trương Mạn Mạn tò mò hỏi.
“Lợn rừng khác với lợn nhà lắm cháu ạ. Lợn rừng ngày nào cũng lăn lộn trong bùn đất, cọ nhựa cây nên một lớp vỏ dày. Da của chúng khó xử lý nên thường là lột da trực tiếp luôn.” Thím Hòa Miêu nhiệt tình giải thích.
“Đun nước nóng là để rửa nội tạng với đầu lợn đấy.” Thím Quế Hoa bổ sung thêm.
“Thím ơi, thế săn tổng cộng bao nhiêu con lợn rừng ạ, kích cỡ thế nào?” Quan Vân nhóm lửa tò mò hỏi.
Thím Xuân Lai: “Lần 29 con. 3 con nhỏ, 5 con đại đại hơn 700 cân, 8 con hơn 600 cân, 11 con tầm bốn năm trăm cân, còn là loại hai ba trăm cân.”