Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-10-12 14:38:20
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Bạch Đào cùng Tống Chiêu An đồng hành nhập kinh. Lần Tống Chiêu An lập công hiển hách, chẳng bao lâu liền bệ hạ tuyên triệu.

Hắn bước Kim Loan điện, quỳ gối hành lễ:

– Thần Tống Chiêu An khấu kiến Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Một đạo thanh âm uy nghiêm từ long ỷ truyền xuống:

– Ngẩng đầu lên.

Tống Chiêu An cung kính ngẩng đầu, song ánh mắt chỉ dừng nơi đôi hia thêu rồng, chẳng dám trực thị long nhan.

Hoàng thượng cất giọng trầm hùng:

– Tống Chiêu An, quả là hảo hán tử! Ngươi lập đại công, ban thưởng điều chi?

Tống Chiêu An cúi đầu, giọng thành khẩn:

– Tạ Hoàng thượng ban ân,hạ thần cầu phú quý, chỉ nguyện xin một ân điển.

Hạt Dẻ Nhỏ

– Ồ? Nói thử xem.

– Thần vốn là thị vệ của tiền Hàn Lâm viện học sĩ Triệu Chính Hải. Thần cả gan khẩn cầu bệ hạ, xin minh xét vụ án năm xưa của Triệu Chính Hải.

Trong đại điện tức thì tĩnh lặng. Chư thần đều ngờ, một huyện úy nhờ chiến công mà vinh sủng trời ban, chẳng vì bản cầu thăng quan tiến chức, mà mạo hiểm khẩn cầu cho cựu chủ nhân rửa oan.

Trên long ỷ, Hoàng thượng trầm mặc hồi lâu, khiến lòng bàn tay Tống Chiêu An toát đầy mồ hôi.

Lục hoàng tử thấy thế, cũng quỳ xuống tâu:

– Phụ hoàng, nhi thần cả gan xin một ân điển, thỉnh phụ hoàng tra xét vụ án năm xưa.

Nói đoạn, cúi đầu khấu địa.

Chẳng rõ bao lâu , một tiếng than nhẹ vang lên:

– Vụ án năm của Triệu Chính Hải, quả chỗ đáng nghi. Nay các ngươi lấy quân công mà cầu ân điển, trẫm đồng ý. Giao cho tam ti cùng thẩm, tra cho rõ ràng, trả thiên hạ một chân tướng.

– Thần tạ Hoàng thượng.

– Nhi thần tạ phụ hoàng.

 

Rời khỏi hoàng cung, Tống Chiêu An mới thật sự thở phào. Uy nghiêm của hoàng đế, chẳng phàm nhân nào cũng chịu đựng nổi.

– Chiêu An, bên !

Trong xe ngựa, Triệu Bạch Đào vẫy tay.

Tống Chiêu An quanh bốn phía vội bước tới:

– Sao nàng tới đây? Nhỡ quen bắt gặp thì ?

Triệu Bạch Đào khẽ :

– Ta cải trang kỹ lưỡng, thường nào thể nhận . Thế nào , sự thuận lợi chăng?

Tống Chiêu An kìm vui mừng, một phen ôm chặt nàng ngực:

– Hoàng thượng chấp thuận tái thẩm vụ án năm xưa! Ta tin rằng chẳng bao lâu nữa, nhạc phụ nhất định rửa sạch oan khiên!

Triệu Bạch Đào cũng mừng rỡ:

– Chiêu An, tạ ơn .

Vì nàng mà buông bỏ vinh hoa, chỉ cầu cho khác giải oan – tình nghĩa hiếm ai thể . Nàng khắc ghi trong lòng.

Tống Chiêu An chỉ khẽ thở dài, giọng ôn nhu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-96.html.]

– Ngốc tử, phu thê chúng , hà tất khách khí. Nàng là nương tử của , cha nương nàng tức là cha nương . Năm thất tung, nàng chẳng bỏ rơi hài tử, tận tâm phụng dưỡng song , ân tình , thể quên! Ta chỉ mong từ nay về , phu thê chúng nắm tay một đời, đồng tâm mà nuôi dạy hài tử trưởng thành.

Triệu Bạch Đào lặng lẽ gật đầu. Một đời , ngày dài mới rõ chân tâm. Nàng từng chịu thương tổn, song từ lâu nhận Tống Chiêu An khác hẳn, là nam tử gánh vác, đáng để nương tựa. Trong thời gian chung sống, nàng sớm coi là tri kỷ, ngoài hài tử, chính là cận nhất đời .

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt:

– Được, đồng ý với . Từ nay cùng phù trì nhất sinh. Nếu một ngày còn tình ý với , xin hãy sớm rõ, đừng gạt .

Tống Chiêu An thoáng sững sờ, tim đập loạn nhịp. Một đại nam nhân cao lớn uy võ, giờ phút hệt tiểu hài tử hồ hởi suýt nhảy lên.

– Nàng… nàng thật ? Nàng chịu nhận ?

Triệu Bạch Đào vẻ mặt ngốc nghếch , mềm lòng mà :

– Ngốc tử, đương nhiên là thật. Bất quá, còn trả lời .

Tống Chiêu An lúc mới nhớ tới lời hứa gạt nàng.

Hắn nỡ dối nàng, thể vô tình. Ngay từ cái đầu tiên, động tâm, nàng tựa tiên tử trời, khiến khao khát dám với. Tuy cưới nàng, hài tử, nhưng , hai thật lòng kết hợp.

Sau khi thất tung, nàng đổi – trở nên gần gũi, chan hòa, càng đáng yêu hơn. Hắn nhận bản yêu nàng sâu nặng, vượt xa . Nàng chẳng còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng, mà là thê tử cùng gánh vác gia đình.

Đó mới là thê tử trong mộng của .

Hắn nàng, giọng chân thành tha thiết:

– Nàng ? Trước khi hộ tiêu, từng nghĩ nàng như hòn đá lạnh lẽo, dù thế nào cũng chẳng ấm. Khi , nghĩ, chờ trở về, sẽ cho nàng tự do. May mắn , nàng đổi, trở nên sinh động, hữu tình, yêu thương hài tử. Tất cả, đều khắc sâu trong mắt.

– Ta… vĩnh viễn chẳng bao giờ lừa gạt nàng. Tình cảm , chỉ ngày một thêm sâu, mỗi hôm hơn hôm qua một phần.

Nói xong, vành tai đỏ bừng.

Triệu Bạch Đào thế, lòng dâng ấm áp. Nàng vốn để tâm chuyện từng yêu nguyên chủ . Giờ yêu chính linh hồn nàng, đó mới là điều quý giá.

So với da thịt, tri âm tri kỷ càng khó .

 

Từ đó, giữa hai như phủ đầy sắc hồng mơ mộng. Đây cũng là hiếm hoi phu thê song song trở về nhà.

Tống Ngữ Ninh trông thấy cha nương như thế, tuy tuổi còn nhỏ hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy cha nương hôm nay chút khác lạ, tựa như lúc Lục Bảo cùng bạn đời nó hôn môi.

– Cha, nương, hai hôn môi ?

Triệu Bạch Đào mặt đỏ bừng, vội buông tay Tống Chiêu An. Nàng cảm thấy như chuyện con bắt gặp. Quả thật khi nãy do tình cảm dâng trào mà kìm , giờ nữ nhi vạch trần, nàng hổ đến nỗi vô thức lau môi, sợ để dấu vết.

Tống Chiêu An dáng vẻ luống cuống , chỉ thấy buồn . Hắn xổm xuống hỏi nữ nhi:

– Ninh nhi, lời ai dạy con?

Nữ nhi giọng non nớt đáp:

– Là con tự thấy đó thôi. Mỗi Lục Bảo với trượng phu nó hôn môi, cũng giống cha với nương bây giờ.

Nghe thế, Tống Chiêu An nghẹn lời. Còn Triệu Bạch Đào thì trừng mắt lùng sục khắp nơi tìm bóng Lục Bảo – cái con chim c.h.ế.t tiệt, dám dạy hư hài tử!

Khẽ ho khan, Tống Chiêu An bộ nghiêm nghị:

– Về tuỳ tiện chữ “hôn môi”. Chỉ đôi lứa hữu tình mới thể .

– Vậy cha với nương… là hoà hảo , là yêu thương ?

Nữ nhi ngây thơ nghiêng đầu hỏi.

Triệu Bạch Đào mặt đỏ đến tận mang tai, chẳng thể ở thêm. Những lời lộn xộn , cứ để Tống Chiêu An ứng phó. Nàng bế tiểu Niệm, vội vàng “bỏ trốn”.

 

 

 

Loading...