Vì hôm nay trong phủ mở tiệc chiêu đãi, Triệu Bạch Đào cùng Tống Chiêu An đều dậy thật sớm.
Triệu Bạch Đào vốn chẳng tìm ai tinh thông dịch dung, hơn nữa trong huyện cũng ít từng gặp nàng, nếu đổi quá lớn e càng dễ khiến nghi ngờ. Bởi nàng đành tự tay điểm trang.
Lần bàn bạc với Tống Chiêu An, nàng sớm mua một ít son phấn.
Hôm nay sáng, Triệu Bạch Đào liền bận rộn, tuy đồ hóa trang nơi thể so cùng hậu thế, song tạm dùng cũng khá .
Nàng khiến da đen một chút, lông mày vẽ thô đậm hơn, môi tô thành dày, tổng thể vẫn là nàng, nhưng tinh tế xét thì chẳng giống. Hiệu quả nàng chính là như – cần Lục hoàng tử tin, chỉ cần khiến tin rằng nhận lầm .
Tống Chiêu An từ sáng sớm cũng ngoài, tìm mấy cũ, nhờ họ hôm nay mai phục quanh phủ, nếu thực sự biến thì hộ tống Bạch Đào cùng hai hài tử thoát .
Mấy đều từng chịu ân tình của , chuyện liền nghĩa bất dung từ, lập tức đáp ứng.
Trong khi , Triệu Bạch Đào ngoài việc trang điểm còn chuẩn đồ ăn chiêu đãi. Nàng lấy từ Triệu ký ít thịt nguội, lo liệu thêm mấy món khác.
Chẳng mấy chốc, khách khứa lượt kéo đến. Triệu Bạch Đào cùng Tống Chiêu An ngoài cửa nghênh tiếp, sai dẫn trong viện.
Lục hoàng tử cũng sớm chuẩn , xe ngựa chậm rãi dừng phủ. Vừa ló , lập tức thấy bóng dáng mà ngày đêm mong nhớ. Tim bất giác đập dồn dập, chẳng chờ xe ngừng hẳn nhảy xuống.
– Đào nhi!
Triệu Bạch Đào ngẩng đầu , trong lòng bỗng dâng trào một cảm xúc khó tả, bi thương phẫn hận. Hiển nhiên, nguyên chủ năm xưa từng chân tâm trao gửi cho .
Nàng vội áp chế cảm xúc lộn xộn, định mở lời chào hỏi thì Tống Chiêu An bước lên, chắn mặt nàng, ôm quyền :
– Điện hạ, cho phép hạ quan giới thiệu. Đây là thê tử của , Triệu thị. Đây chính là Lục hoàng tử điện hạ.
Triệu Bạch Đào cũng hành lễ:
– Triệu thị tham kiến điện hạ.
Lục hoàng tử ngây ngẩn nàng. Rõ ràng giống, nhưng gì đó chẳng . Hắn lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn, tự nhủ: đây chính là Đào nhi của .
Hắn bước nhanh tới, toan nắm tay nàng:
– Đào nhi, nàng vẫn còn trách ?
Triệu Bạch Đào thoái lui nửa bước, còn Tống Chiêu An lập tức chắn ngang.
– Ta điện hạ từng thâm tình với Triệu cô nương, nên mới nhận lầm thê tử . sự thực là điện hạ nhận sai. Đây Triệu cô nương, chỉ là vài phần tương tự mà thôi.
Lục hoàng tử lắc đầu kiên quyết:
– Không, nàng chính là Triệu gia tiểu thư, Triệu Bạch Đào, là Đào nhi của .
Một tiếng “Đào nhi” khiến Tống Chiêu An siết chặt nắm đấm, còn Triệu Bạch Đào thì nổi cả da gà.
Kẻ năm xưa chẳng ngần ngại đẩy cả nhà nguyên chủ lá chắn, giờ miệng lưỡi “Đào nhi” gọi ngọt ngào. Thật ghê tởm.
Triệu Bạch Đào cố nén ý trợn mắt, mỉm :
– Không ngờ đời giống đến thế. Ban đầu phu quân kể, còn chẳng tin. Hôm nay điện hạ cũng , mới thấy lẽ đúng là thế thật. Có điều chỉ là kẻ quê mùa thô lậu, thể so với thiên kim Triệu tiểu thư.
Nói xong, nàng còn cố ý vẻ thô tục, khạc nhổ xuống đất một cái.
Lục hoàng tử chau mày. Đây là Đào nhi trong ký ức .
Tống Chiêu An vội mời :
– Nội nhân từ nhỏ lớn lên ở thôn dã, mong điện hạ chớ để tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-93.html.]
Lục hoàng tử cứng ngắc theo viện, tâm tình nặng trĩu.
Trong viện, chư vị khách tề tựu, đồng loạt hành lễ với hoàng tử. Hắn miễn cưỡng xuống, vẫn còn bần thần.
Triệu Bạch Đào thấy thế, lập tức nảy ý – ghét sự thô bỉ, thì nàng càng diễn trọn.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nàng tự tay xuống bếp, tự tay bưng đồ ăn lên, cố ý cho y phục loang lổ dầu mỡ.
– Điện hạ, mời nếm thử món nhỏ tự tay . Ta chắc Triệu tiểu thư thiên kim khó bì nổi về khoản bếp núc .
Nói đoạn, nàng cầm đũa, cố tình lau chiếc tạp dề đen nhẻm gắp thức ăn bỏ bát của .
Lục hoàng tử trợn mắt, chỉ thấy rõ ràng đôi đũa chùi tạp dề dính đầy dầu đen, nay gắp đồ ăn bát . Hắn thiếu chút nữa nôn .
Triệu Bạch Đào còn thấy đủ, gắp một cái đầu vịt:
– Đây là món trứ danh của Triệu ký, từ nhỏ thích. Điện hạ nếm thử, đảm bảo ăn một sẽ mê ngay.
Lục hoàng tử càng sững sờ. Trong trí nhớ, Đào nhi của cao quý thanh nhã, cử chỉ ung dung, nào từng chạm tới gian bếp, càng từng ăn thứ đầu vịt thô tục .
Tống Chiêu An lập tức quát khẽ:
– Không hiểu quy củ! Đồ ăn của điện hạ, há để ngươi động tay?
Triệu Bạch Đào giả bộ hoảng hốt, vội vã gắp cái đầu vịt từ bát , ngượng nghịu:
– Điện hạ thứ tội, … quen tay mất . Thôi thì ăn .
Dứt lời, nàng liền cầm thẳng bằng tay, c.ắ.n nhồm nhoàm, nhai phun xương “pặc pặc”, còn hả hê phát tiếng “ngon quá”.
Chúng khách đều há hốc mồm.
Lục hoàng tử rốt cuộc chịu nổi, vội phắt dậy, lắp bắp:
– Bản vương còn việc, xin cáo lui .
Bước chân loạng choạng, lộ rõ kinh hoảng.
Tống Chiêu An cùng Triệu Bạch Đào lập tức dậy tiễn.
Triệu Bạch Đào còn cố ý vờ ngã, cả đổ ập lòng . Một luồng mùi dầu mỡ xộc thẳng mũi, khiến hoảng hốt đẩy bật nàng .
Tống Chiêu An kéo chặt nàng về phía . Tuy nàng đang diễn kịch, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Lục hoàng tử chẳng buồn nhiều lời, vội vã chui xe ngựa rời .
Đợi bóng xe khuất hẳn, Triệu Bạch Đào liền bật :
– Cái gì mà “Đào nhi của ”, hừ, phỉ nhổ!
Tống Chiêu An gõ nhẹ lên trán nàng:
– Chỉ nàng lắm mánh lới, chắc hẳn Lục hoàng tử tạm thời sẽ còn quấy nhiễu.
Trong viện vẫn còn khách, hai chẳng thể nhiều, tiếp tục chiêu đãi cho trọn.
Mãi tới khi tiễn hết khách, Triệu Bạch Đào mới thở phào.
Trong khi , Tiêu Quân Hạo bên thao thức suốt đêm, tâm thần bất an.