Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-10-12 14:38:16
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Bạch Đào Lục hoàng tử đến đây là vì công vụ, sự việc hệ trọng, nếu nàng sớm đem hài tử rời khỏi Tuyền Dương, e rằng cũng chẳng còn rảnh tay mà truy tìm nàng.
Tống Chiêu An lo lắng:
– Nàng mang theo bọn nhỏ thì thể lánh ở ?
Triệu Bạch Đào khẽ lắc đầu:
– Việc … để suy tính thêm.
Tống Chiêu An còn việc, chẳng thể lưu trong nhà lâu. Trước khi , dặn kỹ canh phòng cửa nẻo, vội vã ngoài.
Quả nhiên, khi tới nha môn, Lưu đại nhân ngóng:
– Ôi chao, Tống huyện, bản quan tìm ngươi khắp nơi, mau lên, điện hạ đang chờ, chỉ thiếu ngươi thôi!
Tống Chiêu An theo Lưu đại nhân vội vã tiến bên trong. Chỉ thấy Tiêu Quân Hạo ở chủ vị, thần sắc ung dung, nửa điểm chẳng lộ dáng vẻ mới rời .
Tống Chiêu An hành lễ.
Tiêu Quân Hạo thản nhiên:
– Tống huyện úy quả thực bận rộn, để bản điện hạ chờ lâu.
Tống Chiêu An lập tức xin tội.
– Được , ngươi đến, bắt đầu thôi.
Chư vị cùng xướng “”, Tống Chiêu An trải bản đồ , tường tận giảng giải.
Trong khi đó, trong phủ, Triệu Bạch Đào vẫn thấp thỏm chẳng yên. Dẫu tạm đẩy một phen, song tránh mồng một chẳng tránh khỏi mười lăm, sớm muộn cũng đối diện.
Đang lúc nàng ngẫm nghĩ đối sách, môn phòng tiểu đồng hấp tấp chạy :
– Triệu nương tử, xong , bên ngoài kéo tới nhiều quan binh, sắp xông !
Triệu Bạch Đào nhíu mày. Quả nhiên, Lục hoàng tử đẩy Tống Chiêu An , lập tức cho binh lính tới bao vây. Hắn quả là tâm ngoan thủ lạt.
Cửa “thình thình” chấn động.
Tống mẫu vốn ở trong phòng bầu bạn cùng tôn nữ, cả buổi sáng mí mắt giật liên hồi, trong lòng thấp thỏm. Vừa thấy sáng sớm Tống Chiêu An vội vã trở về một chuyến, sắc mặt nặng nề, nay quan binh tới cửa, bà liền luống cuống.
Tuy việc của Triệu Bạch Đào bà tường tận, nhưng ít nhiều cũng rõ: song nàng xử lưu đày, Tống Chiêu An đem nàng trở về. Hôm qua triều đình phái tới, nay trùng hợp đến thế.
Bà vội giao hai hài tử cho Đào Hoa trông, hớt hải chạy .
– Bạch Đào, xảy chuyện gì thế?
Triệu Bạch Đào hôm nay khó lòng tránh , dặn dò:
– Nương, giữ bọn nhỏ cho con. Con một lát về. Nếu quả thực biến, sai mau chóng tìm Chiêu An.
Dứt lời, nàng liền bước nhanh cửa.
Môn phòng vốn cố chống giữ, nhưng sức địch nổi binh lính triều đình.
Tống mẫu yên tâm, vội bám theo .
Ngoài cửa, binh lính quát tháo:
– Mở cửa! Chúng phụng mệnh Lục hoàng tử, thỉnh phu nhân trong phủ theo chúng một chuyến!
Môn phòng mồ hôi túa , thấy Triệu Bạch Đào tới liền như cứu mạng:
– Triệu nương tử, chúng phái báo Tống đại nhân , việc định liệu thế nào?
Tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập.
Triệu Bạch Đào trầm giọng:
– Mở cửa.
Tống mẫu hoảng hốt giữ lấy nàng:
– Bạch Đào, là trốn , đợi Chiêu An về hẵng tính.
Triệu Bạch Đào lắc đầu:
– Nương, thoát . Chính vì Chiêu An vắng nhà, bọn họ mới tới.
– Hay là ngươi lẻn cửa …
Triệu Bạch Đào thoáng nghĩ: nếu thật tố giác, thì lúc sáng sớm , cần gì chinh tìm đến. Nàng vốn cũng ý ngoài tránh, nhưng nay quan binh vây kín, e rằng hễ ló mặt là bắt ngay.
Quả nhiên, môn phòng khác cũng chạy :
– Không xong , phía cũng quan binh vây kín, chúng căn bản chẳng báo tin cho Tống đại nhân !
Triệu Bạch Đào vội một phong thư, buộc lên chân Lục Bảo:
– Lục Bảo, mau, đem thư tới cho Chiêu An!
Lục Bảo vỗ cánh bay vút .
Nàng chỉ mong Chiêu An nhận , sớm trở về. dù , cánh tay nhỏ bé cũng chẳng địch nổi quyền thế. Một khi Lục hoàng tử quyết hạ , e Tống Chiêu An cũng khó xoay chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-92.html.]
Cửa ngoài vẫn rền vang, Triệu Bạch Đào trong nhà nóng ruột chờ đợi.
Cùng lúc , tại nha môn, Tống Chiêu An đang trình bày tình hình giặc Oa, bỗng thấy một con chim nhỏ tuyệt bay vút . Chính là Lục Bảo.
Hắn nhận ngay, đó là linh điểu của Triệu Bạch Đào.
Mọi kinh ngạc:
– Ở con chim thế ?
Lục Bảo nhẹ nhàng đáp xuống vai Tống Chiêu An, chìa chân đưa phong thư.
Sắc mặt Tống Chiêu An thoáng trầm xuống. Hắn liếc Tiêu Quân Hạo đang điềm nhiên thượng vị, ôm quyền:
– Các vị, đây là linh điểu nuôi, xin thất lễ một lát.
Nói đoạn, mở thư. Vừa , sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn lập tức thẳng Tiêu Quân Hạo:
– Điện hạ, tại hạ một lòng tận tụy vì triều đình, cớ điện hạ sai quan binh bao vây phủ của ? Xin điện hạ cho một lời công đạo!
Chúng quan xong, ánh mắt đều dồn về phía Lục hoàng tử.
Tiêu Quân Hạo vẫn thản nhiên:
– Bản điện hạ chỉ mời một cố nhân tới trò chuyện, huyện úy cần gì kinh hoảng như thế.
Tống Chiêu An đáp rành rọt:
– Phủ của chẳng cố nhân nào của điện hạ cả. Trong nhà già, trẻ, chịu chẳng nổi kinh động. Thỉnh điện hạ thu hồi binh mã.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tiêu Quân Hạo nhếch môi:
– Ngươi , chi bằng để tự tới xem. Nếu quả thật , coi như nhận nhầm.
Lưu đại nhân và Mã đại nhân liếc , song đều lên tiếng. Dù đối phương là hoàng tử, họ dám chen lời.
Tống Chiêu An bức ép, liền ôm quyền:
– Được thôi. Ngày mai xin bày chút rượu nhạt, mời chư vị cùng điện hạ đến phủ. Nay xin điện hạ tạm thời lui binh.
Tiêu Quân Hạo ngoắc tay, thì thầm với tùy tùng. Tùy tùng lệnh, lập tức rời .
Tống Chiêu An chẳng còn tâm trí lưu , ôm quyền cáo từ:
– Trong phủ già trẻ nhỏ e bất an, tại hạ xin phép hồi phủ.
Dứt lời, xoay thẳng, Lục Bảo cũng theo .
Về tới nhà, quan binh giải tán.
Tống mẫu thấy Tống Chiêu An, như trông thấy chủ tâm cốt, mừng rỡ:
– Chiêu An, ngươi rốt cục về, hù c.h.ế.t nương ! Những kẻ đó… còn nữa ?
Nói đoạn, bà vỗ n.g.ự.c thở phào. Hồi nãy chẳng bao lâu khi Lục Bảo bay , quan binh mới chịu tản.
Tống Chiêu An an ủi:
– Nương chớ lo, về nghỉ . Con và Bạch Đào còn bàn bạc.
Tống mẫu gật gù, song vẫn ngoái đầu dặn:
– Hai đứa tính kỹ một chút.
Triệu Bạch Đào khẽ day trán:
– Điện hạ thế nào?
Tống Chiêu An xuống bên nàng:
– Chỉ để tin nàng tìm, mới thể gác chuyện .
– Ngày mai đáp ứng mời tới phủ.
Triệu Bạch Đào :
– Vậy định thế nào?
– Ngày mai nàng cải trang một phen.
– Chỉ thế thôi, liệu qua mắt ?
Khóe môi Tống Chiêu An thoáng cương nghị:
– Ta tự cách.