Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-10-12 14:38:15
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm, Triệu Bạch Đào dùng xong bữa, đang cùng hai nữ nhi nô đùa trong sân, bên cạnh còn Tiểu Hoàng và Lục Bảo vây quanh.
lúc , gia nhân từ tiền viện chạy bẩm:
– Triệu nương tử, ngoài cổng một đôi chủ tớ, đích danh gặp .
Triệu Bạch Đào cau mày:
– Có là ai ? Tìm việc gì?
Gia nhân lắc đầu, dâng lên một khối ngọc bội:
– Hắn , thấy cái thì sẽ là ai.
Triệu Bạch Đào cúi mắt ngọc bội trắng, sắc ngọc ôn nhuận, tuyệt chẳng vật tầm thường. Trong ký ức nguyên chủ, quả thật khối ngọc – chính là tín vật đính hôn năm xưa cùng Lục hoàng tử. Về xảy biến cố, nàng trả ngọc bội, mà hôm nay xuất hiện ở đây…
Vậy thì đến, chính là Tiêu Quân Hạo.
Hắn hôm qua mới tới Tuyền Dương huyện, hôm nay vội tìm tới cửa. Hiển nhiên, sớm nàng ở nơi , trốn e rằng cũng trốn chẳng thoát.
Triệu Bạch Đào liền đem ngọc bội trả , dặn dò:
– Ngươi cứ với , nhận vật , hẳn nhận lầm . Trong nhà nam nhân ở đây, bất tiện gặp khách. Ngoài , mau phái lén tìm Tống đại ca của ngươi.
Gia nhân lệnh, vội vã rời .
Ngoài cổng, trong lòng Tiêu Quân Hạo dâng tràn kích động. Hắn tưởng tượng đến cảnh Triệu Bạch Đào trông thấy , sẽ lệ tuôn đầy mặt, chạy nhào lòng ; cũng nghĩ đến việc nên gì với nàng, rằng chẳng bận tâm việc nàng thành , sinh con.
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở , lập tức chỉnh y quan, ngẩng đầu trông mong.
Song chờ chẳng xuất hiện, khiến lòng hụt hẫng.
Gia nhân mỉm , đem ngọc bội trả :
– Công tử, chủ tử nhà nhận khối ngọc , e rằng công tử nhận lầm . Xin công tử hãy về.
Tiêu Quân Hạo nghĩ đến ngàn vạn cảnh gặp mặt, nhưng từng ngờ nàng phủ nhận chẳng nhận .
Hắn sững sờ tiếp lấy ngọc bội, sang tùy tùng hỏi:
– Chắc chắn là ngôi nhà , nhầm lẫn chăng?
Tùy tùng quả quyết:
– Chính là nơi , sai.
Tiêu Quân Hạo khổ:
Hạt Dẻ Nhỏ
– Thế thì là nàng gặp .
Hắn vội gọi gia nhân đang khép cửa:
– Phiền ngươi thông báo thêm một , rằng hôm nay Tiêu Quân Hạo nhất định gặp nàng. Nếu thấy mặt, tuyệt chẳng rời .
Gia nhân chẳng thèm đầu, dứt khoát đóng sầm cửa .
Những ngày gần đây, Tống Chiêu An sớm căn dặn trông coi cẩn mật cổng nhà. Hắn còn dặn từ cửa mau chóng tìm , đồng thời đem lời của Tiêu Quân Hạo bẩm cho Triệu Bạch Đào.
Triệu Bạch Đào xong, Lục hoàng tử tìm tới, tất nhiên chẳng dễ đuổi khéo. Nàng chỉ bảo:
– Cứ để ở ngoài đó, đợi phu quân trở về tính.
Lúc , Tống Chiêu An đang cùng Lưu đại nhân ở phủ đợi Lục hoàng tử, nhưng đợi mãi thấy , chút sốt ruột. Chợt thấy tiểu đồng nhà hiệu, liền tìm cớ cáo lui.
Ra đến chỗ vắng, tiểu đồng vội :
– Nương tử sai tiểu nhân tới báo, Lục hoàng tử tìm đến phủ.
Tống Chiêu An chấn động. Hắn vốn tưởng Lục hoàng tử dò , nào ngờ chẳng lộ diện vì thẳng tới nhà.
Hắn chẳng thể yên lòng thêm, lập tức theo tiểu đồng giục ngựa về.
Dọc đường, ngựa phi như bay. Chẳng bao lâu về tới cổng, quả nhiên thấy Tiêu Quân Hạo cùng tùy tùng đang chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-91.html.]
Tống Chiêu An lộ diện ở cổng, mà vòng cửa nhà.
Triệu Bạch Đào nóng lòng chờ, thấy phu quân liền bước đón:
– Lục hoàng tử tìm đến, xem sớm ở Tuyền Dương.
Tống Chiêu An nửa ôm lấy nàng, khẽ an ủi:
– Đừng lo, để xem thái độ của thế nào.
Triệu Bạch Đào hiểu rõ, ở thế gian , hoàng quyền lớn hơn trời. Nếu Lục hoàng tử thật sự đối phó nàng, thì dễ như nghiền c.h.ế.t một con kiến. nay tìm riêng tới, cũng khó đoán mục đích. Để Tống Chiêu An mặt ứng đối, cũng là kế sách.
Nói đoạn, Tống Chiêu An chỉnh y quan, bước tiền viện.
Cửa nữa mở ngay mặt Tiêu Quân Hạo.
Tống Chiêu An tiến lên hành lễ:
– Hạ quan Lục điện hạ giá lâm, điều thất lễ. Điện hạ tới hàn xá, chẳng việc gì chỉ giáo?
Tiêu Quân Hạo vốn ngỡ sẽ thấy Triệu Bạch Đào, nào ngờ là Tống Chiêu An, sắc mặt lập tức lạnh xuống:
– Bản vương tìm ngươi. Mau gọi Triệu Bạch Đào gặp .
Tống Chiêu An bình thản đáp:
– Điện hạ hẳn nhầm chăng. Năm xưa chính ngài tự tay tiễn Triệu tiểu thư đến Ninh Cổ Tháp. Muốn tìm nàng, điện hạ cứ Ninh Cổ Tháp mà hỏi. Chỉ tiếc, Triệu tiểu thư từ nhỏ nuông chiều, từng chịu khổ, chẳng thể gánh nổi gian khổ nơi chăng.
Tiêu Quân Hạo thèm để tâm lời châm chọc, lạnh giọng quát:
– Tống Chiêu An, ngươi dám lén giấu nữ tử lưu đày trong nhà, đó là trọng tội tru di. Mau giao đây, bằng , đừng trách nể tình!
Tống Chiêu An vốn sớm chuẩn để Triệu Bạch Đào lánh mặt, song nếu chuyện vỡ lở, cũng chẳng ngại đối đầu chính diện.
Hắn nhạt:
– Hạ quan điện hạ nhận lầm, tức là nhận lầm. Mong điện hạ chớ quên mục đích tới Tuyền Dương, hy vọng điện hạ lấy đại cục trọng.
Lời thốt nặng nhẹ, song ẩn chứa răn đe. Hắn , nay Tiêu Quân Hạo tuy trở triều đình, nhưng bóng ma chuyện cũ vẫn còn, khẩn thiết cần công lao để hoàng thượng tín nhiệm. Mà công lao , , đều qua tay Tống Chiêu An.
Tiêu Quân Hạo , lửa giận bốc cao. Một tên tiểu quan xuất thấp kém, dám ngang nhiên cướp vị hôn thê của , còn to gan uy hiếp? Ai cho lá gan ?
– Tống Chiêu An, ngươi đừng quên phận của !
Tống Chiêu An thấy độ, liền ôm quyền:
– Điện hạ bớt giận. Hạ quan lời lẽ vô lễ, đắc tội với ngài. Chỉ là Triệu tiểu thư thực sự ở nơi , xin điện hạ thứ . Hơn nữa, Lưu đại nhân cùng các quan viên còn đang chờ điện hạ, xin ngài nên .
Tiêu Quân Hạo cũng , hôm nay ngoài là việc riêng, hơn nữa chờ lâu chẳng thấy bóng nàng, chuyện nàng tráo đổi lưu đày khác , đành tạm thời thu liễm.
Hắn hừ lạnh:
– Chuyện xong . Ta còn sẽ !
Nói đoạn, phất tay áo, rời .
Đợi đến khi xe ngựa của khuất bóng, Tống Chiêu An mới xoay trở nhà.
Triệu Bạch Đào lập tức hỏi:
– Người ?
– Ừ, tạm thời . bộ dạng , dẫu để lộ bí mật, cũng sẽ chẳng cam lòng rời như . Không gặp nàng, quyết chẳng thôi .
Tống Chiêu An chau mày, trong lòng thoáng hối hận. Hắn hối hận để dính líu đến triều đình. Thậm chí nghĩ thầm: mặc kệ giặc Oa , cần chi can dự?
nghĩ đến một khi giặc Oa phá thành, dân chúng sẽ rơi nước lửa, chẳng đành lòng.
Triệu Bạch Đào cũng cau mày. Trong ký ức nguyên chủ, Lục hoàng tử là kẻ tâm ngoan thủ lạt, tất sẽ chẳng kiên nhẫn quá lâu. Suy nghĩ một hồi, nàng khẽ :
– Hay là… mang theo hài tử, tạm thời ngoài lánh ?