Về tới huyện thành, việc đầu tiên Triệu Bạch Đào là sắp xếp thỏa chuyện trong cửa hàng.
Nàng vốn ý bồi dưỡng trợ thủ, nay Xuân Hiểu thể miễn cưỡng gánh vác việc lớn, hậu viện bếp núc cũng đấy, cho dù nàng lộ diện, việc buôn bán vẫn vận hành bình thường. Huống hồ, nàng vẫn ở Tuyền Dương huyện, chuyện phát sinh cũng kịp thời xử lý.
Nhờ , Triệu Bạch Đào mới chút rảnh rang bầu bạn cùng hai nữ nhi.
Nhân lúc ai để ý, nàng dắt hai con tiến gian.
Lục Bảo thấy mẫu tử ba , mừng rỡ ríu rít thôi. Từ khi Tống Chiêu An trở về, nàng ít gian, khiến Lục Bảo oán trách dỗi hờn.
Song nhờ sản nghiệp mở rộng, tài phú ngày càng tăng, Lục Bảo cũng lớn nhanh hơn .
Triệu Bạch Đào hiếu kỳ vạch tiến độ nó:
– Ngươi thể ngoài ?
Lục Bảo gật đầu, vỗ cánh, vui mừng vô hạn:
– Ra ngoài, ngoài!
Nàng lông vũ mượt óng, lo lắng:
– Chim xinh thế , nếu bay ngoài, chẳng sợ bắt ư?
– Ngươi thể tự gian ?
Lục Bảo lắc đầu:
– Không , .
– Vậy bản lĩnh gì?
Nó lắc đầu.
Triệu Bạch Đào nhức đầu, thở dài:
– Quả là một con chim ngốc.
Dù , nàng vẫn đem nó ngoài, quy ước ba điều: chỉ loanh quanh trong phủ, bay xa, càng mở miệng tiếng .
Lục Bảo vội vàng gật đầu đồng ý.
Ra khỏi gian, nó vui mừng bay lượn khắp nơi. Tống mẫu thấy, kinh ngạc hỏi:
– Chim từ mà ?
Triệu Bạch Đào chuẩn sẵn:
– con thấy , nên bỏ bạc mua.
Tống mẫu cũng chẳng nghi ngờ, chỉ tán thưởng vài câu.
Lúc , nàng phát hiện điều kỳ lạ: tiếng của Lục Bảo, ngoài nàng và Ninh nhi hiểu, khác rõ. Như , nàng mới yên lòng, cần bắt nó suốt ngày ngậm miệng.
Trong khi , Tống Chiêu An lưu trong nha môn, một là vì công vụ bề bộn, hai là để tránh Lục hoàng tử dò tung tích Triệu Bạch Đào.
Chiều muộn, đoàn Lục hoàng tử rốt cuộc tiến Tuyền Dương huyện.
Tri huyện Lưu đại nhân cùng tri phủ Mã đại nhân dẫn quan viên nghênh tiếp từ sớm. Tống Chiêu An cũng , cúi đầu dám ngẩng.
Mã đại nhân, Lưu đại nhân đồng thanh:
– Hạ quan cùng thể dân chúng Tuyền Dương cung nghênh Lục điện hạ, vì kịp nghênh giá từ xa, xin điện hạ thứ tội.
Lục hoàng tử đường dài mệt mỏi, chỉ thản nhiên:
– Không trách các ngươi, là bản vương lớn chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-90.html.]
Lưu đại nhân vội thưa:
– Hạ quan chuẩn yến tiệc tiếp phong, xin điện hạ nghỉ ngơi .
Hắn khẽ gật đầu, vô tình liếc mắt, bắt gặp Tống Chiêu An ở hàng . Ánh mắt thoáng tối , lòng chỉ lập tức gặp Triệu Bạch Đào.
chỉ :
– Trước về phủ.
Xe ngựa từ từ lăn bánh.
Sau khi đoàn xe xa, Tống Chiêu An mới ngẩng mặt, hai tay nắm chặt, trong lòng dâng lên ngọn lửa căm hờn. Gã nam nhân , vẫn đạo mạo ngụy quân tử như . Hắn , đối phương nhận .
Lưu đại nhân bước đến:
– Chiêu An , ngươi từng đến kinh thành, an nguy của Lục điện hạ, liền giao cho ngươi. Nhất định tận tâm bảo hộ.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tống Chiêu An kinh hãi:
– Đại nhân, Lục hoàng tử tôn quý, hạ quan nào dám gánh trách nhiệm .
Lưu đại nhân nhíu mày, bèn bổ sung:
– hạ quan nguyện góp sức cùng đại nhân.
Lưu đại nhân bấy giờ mới mỉm , vỗ vai :
– Chuyến Lục hoàng tử đến đây, đều nhờ tin tức do ngươi dâng lên, về hẳn còn nhờ ngươi nhiều. Giữ hòa hảo cùng điện hạ, hết sức trọng yếu.
– Hạ quan rõ.
Đêm , Lục hoàng tử ngụ trong phủ của Lưu đại nhân. Bên trong, gọi thủ hạ Vương Hổ , hỏi rõ chuyện về Triệu Bạch Đào và hiệu Triệu ký.
Nghe báo cáo rằng nàng nay mở cửa hàng, kinh doanh hưng thịnh, còn chiêu nạp thương gia khắp nơi, lòng đau nhói: một tiểu thư khuê các, nay vì chịu bao khổ cực mới trở thành như thế.
Hắn nghiến răng, gầm thầm:
– Tống Chiêu An, ngươi tư cách gì mà giữ nàng?
Đêm , rượu yến mở trong phủ, giữa lúc yến tiệc, bất ngờ chỉ Tống Chiêu An:
– Vị chính là Tống huyện úy, trẻ tuổi mà lập đại công, quả thật hiếm . Bản vương thấy ngươi chút quen mặt.
Tống Chiêu An lên, trấn định đáp:
– Điện hạ còn nhớ, năm xưa hạ quan từng hộ vệ cho Triệu gia ở kinh thành, nhiều bái kiến điện hạ. Thấy điện hạ bình an, hạ quan cũng mừng . Chỉ tiếc Triệu gia tộc, đến nay còn chịu khổ ải nơi Ninh Cổ Tháp, sống c.h.ế.t .
Lời thốt, sắc mặt đều đổi. Ai nấy , Triệu gia chính là đoạn lịch sử nhắc tới của Lục hoàng tử.
Quả nhiên, nét mặt tối sầm:
– Triệu gia tội đáng.
Tống Chiêu An hừ lạnh, còn định thêm, may nhờ Lưu đại nhân kịp ngăn:
– Chuyện cũ hãy để nó qua. Nay điện hạ tới đây, là phúc cho huyện chúng . Hạ quan kính điện hạ một chén.
Yến tiệc đến khuya mới tan.
Triệu Bạch Đào tin, cũng chỉ bình thản gật đầu. Nàng , cuối cùng cũng tìm đến.
ngờ, ngay sáng sớm hôm , Lục hoàng tử chinh tìm tới cửa…