Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-10-12 14:38:11
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước giường còn hai hài tử, ban đêm thường , phu thê hai cũng thấy lúng túng. Nay chỉ còn hai , giống như bao đôi phu thê thường tình khác, trong lòng Triệu Bạch Đào cũng khỏi sinh vài phần ngượng ngập.

Nàng nghiêng mắt Tống Chiêu An, thấy ánh mắt dừng ở nơi khác, bèn mỉm , nhẹ giọng :

“Ta ngủ , cũng nên nghỉ sớm.”

Tống Chiêu An gật đầu.

Nguyên bản định tạm ở quý phi tháp, chờ Tống mẫu ở gian bên yên giấc sẽ lặng lẽ rời . Nào ngờ lúc ngoài cửa vang lên tiếng gõ, kèm theo giọng quen thuộc:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Bạch Đào, Chiêu An, các con ngủ ?”

Triệu Bạch Đào vội vàng vén chăn, ý bảo Tống Chiêu An lên giường. Chàng lập tức leo lên, động tác lanh lẹ chẳng khác gì quân sĩ hành quân.

“Nương, chúng con . Nương việc gì thế?”

“Ra mở cửa, nương bỏ quên một thứ.”

Hai đưa mắt .

“Nương, mai ?” – Tống Chiêu An thử tránh .

“Trước mở cửa .”

Tống Chiêu An bất đắc dĩ xuống giường, mở cửa.

Tống mẫu bước , mắt liếc hai một vòng, đó :

“Bên thiếu chăn, đến lấy thêm một cái.”

Triệu Bạch Đào vội đáp:

“Nương, trong tủ buồng còn chăn mà.”

Tống mẫu coi như , thẳng tiến tới quý phi tháp, ôm lấy chiếc chăn mỏng mà Bạch Đào vẫn dùng lúc sách.

“Chăn dày quá, cái khéo, lấy .”

Nói xong liền ôm chăn , còn tiện tay khóa cửa từ bên ngoài.

“Ngủ sớm , sáng mai mở cho.”

Trong phòng, hai chỉ còn khổ.

Tống Chiêu An thở dài:

“Nương sớm chúng phân phòng mà ngủ, nên mới sốt ruột đến thế.”

Triệu Bạch Đào chợt nhớ đến việc Tống mẫu từng sai Ninh nhi giữ giường, liền hiểu tâm tư của bà.

“Không thì kiếm thêm cái chăn khác, tạm ngủ một đêm .”

Nàng coi như thêm một bạn cùng phòng, đối với phẩm hạnh của Tống Chiêu An, nàng cũng tin tưởng. Bấy lâu cùng chung đụng, nàng sớm bớt cảnh giác.

Tống Chiêu An đến tủ, mở , song ngây đó.

Triệu Bạch Đào đợi hồi lâu chẳng thấy động tĩnh, liền nhắc:

“Ở tầng cùng kìa.”

Chàng khép tủ , hai tay trống trơn, thở dài:

“Chăn đều nương dọn hết .”

Triệu Bạch Đào khẽ giật . Trong tủ vốn còn mấy cái, nay lấy sạch, đủ thấy Tống mẫu quyết tâm đến nhường nào.

Tống Chiêu An khổ:

“Thôi , mặc nguyên y phục tạm tháp.”

Triệu Bạch Đào vẫn nhớ kỹ lời dặn của nàng – nàng đồng ý thì chạm .

tiết trời vốn chẳng ấm áp, cả đêm tháp, dẫu khỏe mạnh như cũng khó chịu nổi.

Nàng do dự một lát, nghĩ thầm: cả hai đều là trưởng thành, nếu thật việc gì phát sinh, nàng cũng chẳng thể chấp nhận. Chỉ là kiếp từng trải qua hôn nhân, lòng vẫn mang vài phần nghi kỵ. Dù Tống Chiêu An hết thảy đều , nhưng nàng vẫn dám nghĩ đến chuyện cùng nắm tay suốt kiếp.

Nghĩ , miệng :

“Chàng lên giường , tin .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-87.html.]

Tống Chiêu An chỉ thấy trong lòng hỗn loạn. Nàng tin , mà chẳng tin nổi chính .

Song đây vốn là thê tử của , chẳng lẽ cả đời hòa thượng? Hứa tạm thời chạm, nhưng nào hứa cả đời chạm. Biết đêm nay là cơ duyên tiến thêm một bước.

Chàng vén chăn, xuống.

Hai lặng lẽ chung. Giường vốn rộng, song cũng chỉ chừng một thước rưỡi, đủ cho hai lớn. Chăn chỉ là loại nhỏ, như hậu thế rộng thênh thang, để khỏi lạnh, chẳng thể gần .

Đến nỗi thở của cũng rõ mồn một.

Tống Chiêu An nuốt khan, khẽ :

“Ta thổi đèn đây.”

“Ừ.”

Trong phòng tối sẫm . Cả hai đều ngủ.

Triệu Bạch Đào trong lòng chút căng thẳng, nóng từ thể nam nhân truyền sang, khiến chăn vốn ấm, nay như nóng bức. Trước nàng thường chê chăn lạnh, chẳng ngờ hôm nay thấy nóng quá mức. Nàng vô thức duỗi một chân.

Tống Chiêu An cũng chẳng khá hơn, hương thơm quen thuộc quanh quẩn, khiến căng cứng cả , một chỗ nào đó lời mà dựng thẳng.

Chàng khẽ vươn tay, chạm nàng. Song đúng lúc , Bạch Đào xoay , lưng :

“Ta ngủ đây, cũng ngủ sớm .”

Tống Chiêu An vội rụt tay, giọng khàn khàn:

“Ừ.”

Một lát , tiếng thở đều đều vang lên. Tống Chiêu An chỉ thể khổ , một đêm e rằng là cực hình.

Không qua bao lâu, khi còn nắm c.h.ặ.t t.a.y buông, thì Bạch Đào trong mơ bỗng xoay , ôm chặt lấy .

Trong lòng Tống Chiêu An vui mừng khôn xiết, tưởng nàng rốt cục đồng ý, lập tức ôm . Dưới ánh trăng, cúi , ngỡ sẽ thấy gương mặt thẹn thùng, nào ngờ chỉ thấy dung nhan ngủ say, an tĩnh như trẻ thơ.

Thì nàng chỉ coi là gối ôm?

Tống Chiêu An cúi đầu, ghé tai nàng thì thầm:

“Đây là chính nàng tự dâng đến cửa.”

Rồi cúi xuống khẽ hôn. Không dám quá mạnh, chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Người trong lòng bật một tiếng rên khe khẽ, như một mồi lửa châm thẳng tâm can .

Dẫu dám hành động lớn, nhưng thể mềm mại trong tay cũng đủ thiêu đốt cả đêm.

Một đêm đối với Tống Chiêu An là thể chợp mắt, còn Triệu Bạch Đào thì ngủ say như từng. Những ngày qua bận rộn liên miên, mệt tâm mệt. Ban đầu nàng còn chút hồi hộp, nhưng thấy hành động gì quá, liền an tâm, chìm giấc ngủ. Thậm chí còn cảm thấy so với ngày ngủ ngon hơn, cả ấm áp lạ thường.

Sáng sớm hôm , khi nàng mở mắt, bên trống .

Ra khỏi phòng, liền thấy Tống mẫu hiền hòa:

“Bạch Đào, con dậy sớm ? Không ngủ thêm một lát ư?”

Bạch Đào mỉm :

“Còn việc mà. Ninh nhi và Niệm nhi ?”

“Thúy Nương cùng Đào Hoa đưa tiền viện .”

Tống mẫu bận rộn sắp đặt bữa sáng, vẻ mặt nhiệt tình khác thường, khiến Bạch Đào ngượng. Nàng thuận miệng hỏi:

“Chiêu An ?”

Tống mẫu nhớ cảnh sáng sớm mở cửa, thấy hai ôm ngủ, trong lòng càng vui mừng. Nàng vốn tin rằng, nam nữ trẻ tuổi khỏe mạnh, cùng giường thể phát sinh chuyện gì?

Thêm đó, Tống Chiêu An chẳng hề trách cứ chuyện tối qua, hẳn là trong lòng còn thầm cảm tạ nương tử . Sáng nay thấy con trai lén giặt tiết khố, dáng vẻ vụng về chẳng khác gì tiểu tử mới cưới, nàng càng chắc mẩm sang năm sẽ cháu bồng.

Tống mẫu càng nghĩ càng hớn hở, cuối cùng mới nhớ câu hỏi của Bạch Đào, liền đáp:

“Chiêu An ngoài từ sớm, dặn đừng quấy rầy giấc ngủ của con. hài tử ngốc , còn dặn nữa ? Ta cũng từng trải, tự nhiên hiểu rõ cả.”

Triệu Bạch Đào dáng vẻ “ hiểu cả” của bà cho á khẩu. Nàng , nếu thật – rằng cả đêm chẳng chuyện gì – liệu bà thất vọng đến mức gây thêm sóng gió? Nghĩ , nàng chỉ đành mỉm , giữ im lặng.

 

 

 

Loading...