Tống phụ suýt nữa tức đến ngã ngửa, nghiêm giọng chất vấn Tống Chí An:
“Lão đại, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Tống Chí An nào ngờ tiểu thật sự báo quan. Phương tử còn kịp bán, bọn họ cũng nhận sai, đều là một nhà, lòng tàn nhẫn, định đẩy họ ngục?
Lúc , Điền Tam cũng chẳng nữa, vội vã chạy , quỳ xuống mặt quan sai:
“Quan gia, đây đều là hiểu lầm. Người báo quan với chúng vốn là ruột thịt . Phương tử chúng cũng bán ngoài, hẳn là nhầm lẫn.”
Nghe đến đây, Tống phụ cũng hiểu bảy tám phần. Ông run run ngón tay chỉ thẳng Tống Chí An:
“Ngươi… ngươi định đem phương tử của lão tam bán ?”
Tống Chí An vội xua tay:
“Chưa… bán, vẫn bán.”
Tống phụ hít sâu một , giận dữ đá thẳng con trai, mới sang mời quan sai nhà:
“Quan gia vất vả một chuyến, xin mời trong , uống chén giải mệt. Việc chắc hẳn hiểu lầm. Có thể cho hỏi, là ai báo quan ?”
Tống Chí An thì thào:
“Nhất định là Triệu Bạch Đào.”
Hai vị quan sai liếc một cái:
“Không, là Tống Chiêu An báo quan.”
Tống Chí An lắc đầu liên hồi, mặt mũi trắng bệch:
“Không thể nào… là trưởng của nó, nó thể báo quan bắt ? Hơn nữa, chuyện vốn thành mà…”
Tin tức lan nhanh khắp thôn, chẳng mấy chốc dân làng ùn ùn kéo tới Tống gia.
Ở bên , Tống mẫu đang trông hài tử cho Triệu Bạch Đào thì tiếng gõ cửa dồn dập. Có thở hổn hển báo:
“Thẩm tử, , quan sai tới bắt Chí An !”
Tống mẫu suýt nữa khuỵu xuống, tưởng như lầm:
“Thế là ? Sao chuyện quan sai tới bắt…?”
Người giục:
“Ngươi mau về xem, kịp thì chẳng .”
Nàng vội ôm một đứa, dắt một đứa, mẫu tử ba hớt hải chạy về lão trạch.
Cổng viện chật ních vây xem. Thấy Tống mẫu tới, liền tránh lối.
“Mau xem , là Chiêu An báo quan đấy.”
Nghe cái tên , Tống mẫu khẽ thở phào một .
Nàng lập tức xoay , quát đám xem trò:
“Chẳng gì để coi, giải tán cả !”
Nói đóng sập cổng .
Đám dân làng chắn ngoài, bèn xì xào:
“Chẳng qua kiếm mấy đồng bạc, liền trở mặt, thì gì mà ghê gớm?”
“Ta lão đại đem phương tử của lão tam bán lén, phát giác nên mới báo quan.”
“Phương tử bán cả trăm lượng bạc.”
“Một trăm lượng! Thảo nào lão đại nảy lòng tham.”
“Ta , lão đại chẳng gì. Nhờ Bạch Đào mang theo ăn, cả nhà mới no ấm, thế mà còn vong ân bội nghĩa.”
“Chuyện , ai .”
Mồm năm miệng mười, chuyện mỗi lúc một loạn.
Trong viện, Tống mẫu bước thấy phu quân đang hạ giọng nịnh nọt hai vị quan sai. Hai cũng chẳng vội, nhàn nhã uống .
“Quan gia, chúng cho tìm Chiêu An . Xin mời ở dùng cơm trưa, việc tất hiểu lầm.”
Tống mẫu kéo Tống Chí An qua một bên, thấp giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-82.html.]
“Rốt cuộc là thế nào?”
Tống Chí An trong lòng oán hận, nghiến răng:
“Có ai như ? Phương tử còn kịp bán, mà báo quan bắt . Nhất định là Bạch Đào xúi giục, tưởng nàng đổi tính, ngờ càng thêm ác độc, thấy hòa thuận.”
Điền Tam cũng nhào tới, lóc:
“Nương, chủ cho con! Con nhất thời hồ đồ, nhưng phương tử còn bán. Con cũng nhận sai với Chiêu An và Bạch Đào . Bây giờ họ gọi quan gia đến, chúng con còn mặt mũi nào sống trong thôn nữa?”
Tống mẫu giận run, tát mạnh một cái lên lưng con trai:
“Huynh hòa thuận ư? Thế mà ngươi còn dám toan bán phương tử? Ngươi nhờ phương tử lão tam mà cả nhà mới đủ cơm ăn áo mặc ? Nếu Bạch Đào, ngươi ngày hôm nay chăng? Giờ còn hối , thì báo quan là đáng!”
Dứt lời, bà sang mắng Điền Tam:
“Hôm qua ngươi nhiệt tình sang giúp việc, hóa là ôm bụng đen tối! Lòng hiểm độc như thế, chờ việc qua , sẽ bảo Chí An hưu ngươi. Loại phụ nhân như ngươi, Tống gia chứa nổi!”
Điền Tam thấy hai chữ hưu thê, liền lóc lăn lộn:
“Phương tử chẳng bán đó ? Ta cũng xin , cớ gì hưu ? Ta sinh cho Tống gia ba đứa con, cớ gì đuổi ? Ta cam lòng!”
Tống mẫu trừng mắt quát:
“Đừng ở đây mè nheo nữa!”
…
Trong lúc , Tống Chiêu An ở huyện thành. Sau khi quan sai rời , cũng thúc ngựa về Tống gia thôn.
Trên đường, tình cờ gặp đường ở bên thôn chạy tới:
“Chiêu An, ngươi đây ! Ta đang định thành tìm ngươi, nhà ngươi xảy chuyện , mau về xem.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tống Chiêu An thản nhiên:
“Huynh, trở về chính là để xử chuyện .”
Đường thở phào:
“Ta ngay, ngươi nào đến nỗi tuyệt tình thế. Chắc chỉ dọa dẫm bọn họ thôi ?”
Tống Chiêu An nhíu mày:
“Họ toan bán trộm phương tử của Bạch Đào, báo quan. Như thế gọi là tuyệt tình ư?”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của , đường gượng:
“Họ đương nhiên sai, nhưng dù cũng là một nhà, hơn nữa phương tử bán ngoài. Ta cũng bênh vực, song nghĩ tình m.á.u mủ, là bỏ qua .”
Tống Chiêu An sớm đoán làng sẽ thái độ như thế. Chàng chỉ nhàn nhạt :
“Huynh, nhớ nhà đúc một chiếc cày sắt ? Ngày khác đem đổi ít bạc, đều là một nhà, cũng chớ chấp nhặt.”
Đường á khẩu, sượng sùng. Cái cày mới bỏ một khoản lớn mới rèn , vốn định xong việc nhà thì còn thuê, kiếm chút bạc. Nếu ai dám lấy trộm, ắt liều mạng.
Tống Chiêu An thấy cứng họng, khẽ nhếch môi lạnh:
“Quả nhiên, chuyện rơi đầu thì ai cũng lời .”
Đường đỏ mặt, gượng:
“Chiêu An, là lắm miệng. phu thê Chí An quả thật chẳng gì, ngươi xử trí thế nào cũng .”
Một cái cày nhỏ bé còn chẳng chịu mất, phương tử đáng giá cả trăm lượng, thể dễ dàng bỏ qua.
“Đi thôi, về hãy .”
…
Trong thôn, xem náo nhiệt vẫn tan. Thấy Tống Chiêu An cưỡi ngựa về, ai nấy liền ào đến hỏi:
“Chiêu An, chỉ là một nhà, ầm ĩ thế?”
Tống Chiêu An chẳng buồn giải thích.
Đường liền đáp trả, đem câu ban nãy của Chiêu An lặp , lượt chặn miệng từng .
Quần chúng xong, cũng dần im bặt. Quả đúng, nếu chính trộm đồ, e là còn chẳng chịu nổi.
“Chiêu An về .”