Triệu Bạch Đào tạm gác chuyện xuống, sang với Điền Tam:
“Đại tẩu, các xem qua cửa hiệu thế nào ? Hôm nay rảnh, bằng cùng xem một chuyến?”
Điền Tam vốn hẹn với Tào chưởng quỹ buổi chiều giao phương tử, nay Triệu Bạch Đào đến, tự nhiên việc thể thực hiện .
“Vậy thì phiền , chỉ sợ lỡ mất thời giờ của thôi.”
Triệu Bạch Đào mỉm :
“Không , cửa hiệu chọn lựa trọng yếu. Chọn chỗ , trong lòng cũng an tâm hơn.”
Trong lòng Tống Chí An lúc ngổn ngang trăm mối, tự cảm thấy là . Tam tức lo lắng chu cho bọn họ khắp nơi, còn bọn họ vì tiền mà toan đem phương tử bán .
“Chuyện …”
Hắn cố lấy dũng khí, đang định mở miệng.
Là phu thê, Điền Tam chỉ thoáng gì. Đồ vô dụng! – nàng thầm mắng, vội kéo lùi phía .
“Hay là ngươi ở đây trông coi sạp, cùng Bạch Đào xem. Bên cũng chút xa, chúng đ.á.n.h xe bò qua.”
Triệu Bạch Đào cũng gật đầu. Nàng liếc sang Tống Chiêu An nãy giờ vẫn gì:
“Phu quân, cùng ?”
Tống Chiêu An quá quen với tính tình đại ca. Từ nhỏ đến giờ, chỉ cần chuyện trái với lương tâm, đôi mắt y chớp nháy liên hồi, thần sắc bất an. Nay bộ dáng , nghĩ đến chuyện Tào chưởng quỹ mà Bạch Đào kể, trong lòng chợt dấy lên hoài nghi.
“Đại ca cũng . Ta thấy hôm nay hàng hóa chẳng còn bao nhiêu, chi bằng sớm thu dọn. Đại ca đại tẩu đ.á.n.h xe, cùng Bạch Đào cưỡi ngựa theo .”
Đã tới thế, Điền Tam cũng chẳng tiện từ chối:
“Vậy… cũng .”
Thế là vội vã thu dọn. Trong đầu Điền Tam vẫn nghĩ đến Tào chưởng quỹ, mắt đảo quanh:
“Nhiều đồ đạc thế , kéo cũng phiền. Chi bằng tìm nơi gửi tạm, lát nữa chở.”
Triệu Bạch Đào gật đầu:
“Vậy chở đến cửa hiệu của chúng . Dù bên trong còn đang tu sửa, để chút đồ cũng .”
“Không… cần phiền . Ta quen một ở gần đây, gửi nhờ đó là .”
Triệu Bạch Đào cũng miễn cưỡng:
“Được.”
Điền Tam :
“Thế các ngươi ở đây chờ, cùng đại ca mang đồ qua đó. Chỉ quẹo một khúc là tới.”
Nói , nàng kéo Tống Chí An lên xe bò mất.
Đợi xa, Tống Chiêu An rốt cuộc vẫn chẳng an tâm, viện cớ rời khỏi.
Triệu Bạch Đào việc gì , bèn sang nhờ ở cửa hiệu kế bên. Chủ hiệu vốn quen nàng từ , khi Bạch Đào còn bày sạp ở đây, nay thấy nàng đến liền niềm nở chào hỏi.
Hai trò chuyện dăm ba câu.
Chủ hiệu – một thẩm phụ, ấp úng hỏi:
“Cửa hiệu bên … là tẩu của ngươi?”
Triệu Bạch Đào gật đầu:
“Phải, là đại ca đại tẩu của phu quân .”
Thẩm phụ :
“Các ngươi nấu toan lạt phấn ngon lắm. Quanh đây mở ít quán, nhưng chẳng đậm vị bằng nhà ngươi. Ngươi đó thôi, nhiều kẻ đỏ mắt phương tử của các ngươi.”
Triệu Bạch Đào chỉ cho rằng bà chuyện phiếm:
“Qua ít lâu nữa, cửa hiệu chúng mở, cũng tìm cùng chí hướng hợp tác ăn.”
Thẩm phụ hạ giọng:
“Phương tử thể bán nhiều bạc lắm. Ngươi… ngươi nên cẩn thận thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-80.html.]
Nói đến nước , nếu Bạch Đào còn chẳng hiểu thì quả là ngốc.
Nàng nhớ đến Tào chưởng quỹ trông thấy, bèn hỏi:
“Thẩm phụ, dạo gần đây thấy một mập, để ria mép bát tự, má nốt ruồi, tới ăn phấn ?”
Thẩm phụ gật gù:
“Ngươi tả thế, nghĩ tới một . Hắn dạo tới khá nhiều, quen với đại tẩu ngươi, nào cũng trò chuyện thật lâu.”
Mặt Triệu Bạch Đào liền sa sầm:
“Đa tạ thẩm phụ.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Xem Tào chưởng quỹ chê phí gia nhập cao, bèn đ.á.n.h chủ ý lên đại phòng. Chỉ mong đại phòng thể cưỡng cám dỗ.
Phía bên , Tống Chiêu An lén theo xe bò của đại ca. Cách xa nên chẳng rõ, nhưng trông hai cãi vã, khí thế nhỏ.
Tống Chí An giận dữ:
“Nhân lúc gây thành đại họa, việc cứ thôi . Hai trăm lượng bạc tuy nhiều, nhưng theo tam tam tức mở hiệu, sớm muộn cũng kiếm !”
Điền Tam gắt:
“Đó là hai trăm lượng! Cả đời ngươi từng thấy chừng ? Ý quyết, đừng lời nhụt chí nữa.”
“Không ! Hôm nay chuyện , quyết chẳng để ngươi . Mau hồi âm cho , bảo rằng phương tử.”
Điền Tam thấy phụ quân cứng rắn, hôm nay tiện, bèn dịu giọng:
“Được thôi, nhưng cũng nhắn , kẻo chờ uổng công.”
Tống Chí An bán tín bán nghi:
“Thật sự ngươi đổi ý?”
Điền Tam thở dài:
“ . Tam tức đối đãi với tệ, thôi đành gác . Mau dỡ đồ xuống, nhờ tiểu nhị đưa giúp lời nhắn. Bạch Đào bọn họ còn chờ.”
Tống Chí An thì nhẹ nhõm, quất roi thúc bò, chẳng bao lâu tới cửa hiệu một quen.
Điền Tam chào hỏi, nhờ gửi đồ. Chủ hiệu liền đồng ý.
Nàng ghé tai:
“Còn phiền ngươi giúp gửi lời nhắn, bảo chuyện thôi, hôm khác hẹn.”
Rồi lấy trong áo hai mươi đồng tiền:
“Đa tạ, gửi đồ, phiền ngươi một chuyến.”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.”
Tống Chiêu An vẫn lặng lẽ từ xa. Thấy bọn họ chỉ gửi đồ , tưởng đa nghi. ngay khi sắp về, trông thấy chủ hiệu sai một tiểu nhị chạy . Lòng cẩn trọng khiến quyết định bám theo.
Quả nhiên, kẻ tiểu nhị tìm đến đúng Tào chưởng quỹ mà Triệu Bạch Đào từng tả.
Tống Chiêu An vốn thói quen, mỗi khi Bạch Đào nghi ngờ ai, đều hỏi kỹ hình dạng. Không ngờ quả thực ứng nghiệm.
Hắn chặn tiểu nhị , tra hỏi. Ban đầu gã còn ấp úng, khi nhận mười đồng tiền liền khai:
“Cũng chẳng gì, chỉ là bán toan lạt phấn trong chợ nhờ mang lời cho .”
Tống Chiêu An đưa thêm mười đồng:
“Lời nhắn thế nào?”
“Chuyện thôi , hôm khác hẹn.”
“Không còn gì nữa?”
Tiểu nhị lắc đầu:
“Không.”
“Đi .”
Tống Chiêu An lòng nặng trĩu về sạp. Quả nhiên, chờ. Chỉ điều, sắc mặt Triệu Bạch Đào cũng chẳng mấy dễ coi.