Khó khăn lắm mới đến huyện thành, Triệu Bạch Đào xuống ngựa liền ở lưng thêm một khắc.
Nàng vội vàng cáo biệt Tống Chiêu An.
Khóe môi khẽ nhếch:
“Đi thong thả, giữa trưa chúng cùng ăn một bữa.”
Triệu Bạch Đào chỉ xua tay, chịu từ chối. Đến trưa hẵng tính.
Nàng lập tức bắt tay công việc, tiên đến gặp Hồ Văn Bách. Chỉ một đêm ngắn ngủi, cho hồi đáp, đồng ý góp vốn.
Triệu Bạch Đào mừng thầm, tại chỗ liền ký kết khế ước, nhận ngân phiếu một ngàn lượng.
Trong lòng nàng lén so , hôm qua Tống Chiêu An đưa hai trăm lượng, cộng thêm tám trăm lượng tự tích góp, nay tổng cộng một ngàn tám trăm lượng. Có bạc trong tay, việc mới vững .
Ngày , nàng lập tức hạ quyết tâm, thuê một gian cửa hiệu.
Khế ước ký ba năm, mỗi năm một trăm lượng tiền thuê. cửa hiệu thật sự tệ, phía còn tiểu viện, mai chỗ ở, thuận tiện vô cùng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Sau khi định xong cửa hiệu, nàng dặn nha dịch môi giới tìm thêm giúp việc, hẹn ngày mai chọn mua.
Lại ngẫm nghĩ, huyện thành cách thôn quá xa, về về chẳng tiện, nên nàng thuê thêm một gian nhà ở trong thành.
Ý định , nha dịch hớn hở:
“Xin phu nhân yên tâm, ngày mai sẽ chọn vài nơi thích hợp, dẫn phu nhân xem.”
Việc giao cho , Triệu Bạch Đào cũng thấy an tâm. Tiễn xong, nàng vui mừng khôn xiết, trong cửa hiệu bất giác vén váy xoay tròn, nhảy một điệu, coi như mở đầu .
Đang , bỗng ngoảnh liền thấy Tống Chiêu An ở cửa, mắt mỉm nàng.
Triệu Bạch Đào lập tức đỏ mặt. Sao nào cũng để bắt gặp bộ dạng mất mặt của ?
“Chàng… tới đây?”
Hắn sải bước bước :
“Chẳng cùng ăn trưa ?”
Nàng thoáng ngẩn . Hôm qua nàng chỉ thuận miệng kể qua tình hình, cửa hiệu nào, mà thần thông quảng đại tìm đến . Quả thật, Tống Chiêu An chẳng đơn giản như bề ngoài.
Hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:
“Không mời xem thử một vòng ?”
Nhắc đến cửa hiệu, Triệu Bạch Đào liền hào hứng, kéo dạo quanh.
Cửa hiệu tuy chỉ một tầng, nhưng diện tích rộng rãi. Qua bình phong bên là kho nhỏ, bên trái vài bước là phòng bếp, thẳng tới là một tiểu viện, trong đó mấy gian phòng nhỏ, đủ cho ở.
Triệu Bạch Đào đưa đến chính phòng, chỉ trỏ hăng hái:
“Chỗ để thư phòng của , đặt một bàn lớn, nơi kê giá sách.”
Nàng vẽ viễn cảnh, khóe môi tràn đầy ý .
Tống Chiêu An cũng phụ họa, thỉnh thoảng góp vài lời, hai chuyện hòa hợp hiếm thấy.
“Ngày mai sẽ thuê thêm một viện nhỏ quanh đây, đến lúc đưa Ninh nhi, Niệm nhi ở.”
Triệu Bạch Đào càng càng hứng khởi, cuối cùng cũng kể việc định thuê nhà.
Tống Chiêu An trầm mặc chốc lát:
“Việc giao cho .”
Nàng vội xua tay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-68.html.]
“Không cần, tự lo .”
Hắn , trong lòng chợt dâng uất khí. Nàng ngay cả nơi ở cũng cho xen , rõ ràng gạt ngoài. Chẳng trách nhắc tới, chỉ đến Ninh nhi và Niệm nhi.
Từ hôm trở về, thấy rõ ràng: so với , nàng càng xa cách hơn. Trước dù thật lòng, nhưng ít còn tỏ vẻ dựa dẫm, nay nàng bản lĩnh kiếm tiền, là bỏ rơi ?
Ý nghĩ khiến lòng càng nặng nề.
Bỗng áp sát, thấp giọng:
“Nay nàng đến cả giả bộ cũng chẳng buồn nữa ?”
Triệu Bạch Đào giật , tưởng thấu bí mật đổi hồn, vội lắp bắp:
“Chàng… gì ?”
Tống Chiêu An giơ tay, giam nàng trong vòng tay, ánh mắt sâu thẳm:
“Nàng là nương tử của . Dù trong lòng nàng chẳng tình nguyện, cũng đổi sự thật . Không sự cho phép của , nàng đừng hòng .”
Triệu Bạch Đào thoáng ngẩn ngơ. Vốn đối với còn chút thiện cảm, ngờ giờ đây lấy phận ép buộc. Cái gì gọi là cho phép thì chẳng ? Ta nào vật sở hữu của !
Càng nghĩ càng giận, nàng dồn sức đẩy n.g.ự.c , nào ngờ hình như núi, chẳng động đậy.
Nàng nghiến răng:
“Tống Chiêu An, ý gì? Ta là một cá nhân độc lập, cần cho phép.”
Hắn siết lấy tay nàng, cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Thế ? Nàng giờ kiếm bạc, rốt cuộc còn nhẫn nhịn, là chuẩn tìm ?”
Triệu Bạch Đào ngẩn . Tìm ai? Sao chẳng ?
Thấy nàng phủ nhận, càng tăng sức:
“Nàng quên , gia đình nàng vì ai mà xảy chuyện?”
Nhắc tới nhà đẻ, Triệu Bạch Đào cố gắng tìm trong ký ức của nguyên chủ, song chẳng thấy gì.
Nàng chỉ thoát khỏi vòng vây :
“Chàng buông tay, thật hiểu gì cả.”
Trong lúc giằng co, hai càng sát gần, cuối cùng Tống Chiêu An điều khao khát từ ngày về: ôm chặt nàng, cúi đầu hôn mạnh mẽ.
“Nàng đừng hòng , tuyệt đối buông tay.”
Lời cuối chìm khuất trong nụ hôn.
Triệu Bạch Đào cứng đờ. Sao sự tình thành thế ? Ban đầu nàng sức giãy giụa, nhưng càng chống cự, càng siết chặt.
Hắn hình như tráng ngưu, nàng dù uống linh tuyền, sức lực hơn hẳn nữ tử thường, song so với chẳng khác nào kiến rung cây.
Cuối cùng, nàng đành mặc kệ, coi như hôm nay chiếm lợi một nụ hôn mất tiền . Dù nàng cũng chẳng nữ tử hề đụng nam nhân, ai sợ ai?
Triệu Bạch Đào bỗng trở chủ động đáp .
Tống Chiêu An vốn cho rằng nàng sẽ như . Kỳ thật, ngay khi hôn xuống, hối hận, tự nhủ chậm rãi, nên cưỡng ép. dư vị quá mức mê , đành lòng dừng . Vốn định khi nàng phản kháng dữ dội thì lui, nào ngờ nàng đáp .
Đây là đầu tiên trong bao năm, nàng chủ động…
Cho dù bắt đầu bằng sự cưỡng ép, vẫn vui mừng khôn xiết.